Khi đám người đứng ngoài xem nghe nhân viên bán hàng nói vậy, tất cả đều nhìn Tào Kiện với vẻ mặt khinh thường.
Vừa rồi, bọn họ còn cảm thấy Tào Kiện rất lợi hại, không ngờ chẳng mua nổi một cái áo gió gần một tỷ hai.
Mặt Phùng Giai gượng gạo nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, giả vờ bình tĩnh nói: “Anh yêu, có phải anh cầm nhầm thẻ không?”
Sắc mặt Tào Kiện cực kỳ khó coi, đột nhiên không biết phải trả lời thế nào. Bởi vì anh ta chỉ có một tấm thẻ, sao có thể cầm nhầm được?
Anh ta vừa xấu hổ lại vừa giận, vội vàng nháy mắt với Phùng Giai.
“Anh yêu, mắt anh sao vậy?”
Phùng Giai cho rằng mắt Tào Kiện khó chịu, hỏi một câu rất ngu xuẩn.
“Đây là trang phục rách rưới gì vậy? Xấu chết đi được mà còn muốn bán với giá một tỷ một trăm sáu mươi tư triệu. Cho dù tặng không cho tôi, tôi cũng không thèm mặc.”
Tào Kiện ra vẻ coi thường, nói chiếc áo gió đắt tiền thành thứ không đáng một xu.
“Anh yêu, em thấy cái áo gió này rất đẹp mà. Quả thật giống như may riêng cho anh vậy.”
Phùng Giai không chịu từ bỏ. Cô ta muốn tranh với Tần Nhã nên mới kiên trì đòi mua cái áo gió này.
Nếu đi thật, chẳng phải cô ta sẽ thua Tần Nhã sao? Khó khăn lắm mới gặp được cơ hội này, sao cô ta cam tâm rời đi được?
“Chúng ta qua cửa hàng Armani bên cạnh đi. Cũng chỉ có đám nghèo rớt mùng tơi như bọn họ mới phải tới chỗ thương hiệu thấp kém này để đi dạo thôi.”
Tào Kiện kéo Phùng Giai muốn đi.
Không thể nghi ngờ, những lời này của anh ta đã đắc tội rất nhiều người.
Dù sao vẫn còn rất nhiều người khác đang đi ngắm đồ trong cửa hàng Versace này. Anh ta nói vậy tương đương với mắng tất cả mọi người ở đây.
Các nhân viên cửa hàng cũng tức giận.
“Fuck! Đồ chó, mày mắng ai là nghèo rớt mùng tơi hả?”
Tào Kiện vừa muốn rời đi, lại bị một người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn đang tức giận, trừng mắt đầy hung ác nói với Tào Kiện.
Anh ta vô thức lùi hai bước, lúc này mới ý thức được trong lúc mình cuống lên, không ngờ đã mắng cả những người khác.
Tào Kiện hoảng sợ khi cảm nhận được vô số ánh mắt hung ác, vội nói: “Thật xin lỗi, tôi không có ý mắng các người, là tại tôi ăn nói không rõ ràng.”
Anh ta nói xong lại chỉ vào Dương Chấn: “Tôi là nói thằng nhóc này, anh ta là một kẻ nghèo rớt mùng tơi.”
“Anh vừa nói Versace của chúng tôi là thương hiệu thấp kém?”
Lúc này, một người trung niên treo thẻ công tác với chức vụ cửa hàng trưởng đi tới, lạnh lùng hỏi.
Tào Kiện biết, sợ rằng lúc này mình rất khó có thể bình an rời khỏi cửa hàng này.
“Thế nào? Tôi nói Versace là thương hiệu thấp kém, hình như ông còn không phục nhỉ?”
Tào Kiện cười lạnh nói.
“Cậu thậm chí không mua nổi một chiếc áo giá chưa tới một tỷ hai thì có tư cách gì giễu cợt Versace là thương hiệu thấp kém?”
Cửa hàng trưởng mỉa mai.
Tào Kiện thẹn quá thành giận: “Ai nói tôi không mua nổi? Một chiếc áo hơn một tỷ đã đắt lắm à? Ông xem chiếc áo sơ mi trên người tôi đi. Nó là hiệu Armani, một chiếc cũng hơn một tỷ rồi. Ông lại nhìn cái đồng hồ đeo tay của tôi đi. Đó là đồng hồ Rolex hơn hai tỷ tư đây. Ông tưởng tôi không mua được một cái áo gió có hơn một tỷ à?”
Nghe Tào Kiện nói vậy, lúc này mọi người xung quanh mới chú ý thấy cả người anh ta đều là hàng cao cấp.
Cho dù là cửa hàng trưởng của cửa hàng này cũng lộ vẻ khó coi.
Ông ta chẳng qua thấy phẫn nộ vì Tào Kiện sỉ nhục Versace là thương hiệu thấp kém, nhưng không ngờ cả người đối phương đều là hàng hiệu.
“Ha ha! Mặc dù trên người tôi không có nổi một món thương hiệu nổi tiếng, nhưng ít ra đều là hàng thật. Không giống anh, đồng hồ là giả, ngay cả quần áo cũng là giả.”
Đúng lúc này, giọng nói của Dương Chấn đột nhiên vang lên.
Vù!
Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn lên người anh ta.
“Kẻ nghèo rớt mùng tơi như mày nói bậy bạ gì đấy?”
Phùng Giai nổi giận, hét lên với Dương Chấn.
Dương Chấn không nhìn cô ta, ánh mắt nhìn hàng chữ tiếng anh
rất nhỏ trên ngực áo của Tào Kiện.
“Armani tiếng Anh viết là A-R-M-A-N-I, mà hàng chữ tiếng Anh trên ngực áo sơ mi này của anh lại viết là A-R-N-I-M-A. Cho dù logo giống nhau nhưng viết lại sai.”
Vẻ mặt Dương Chấn trêu tức, ánh mắt bỗng nhiên lại nhìn xuống cổ tay của Tào Kiện: “Còn cái đồng hồ này của anh, Rolex trong tiếng Anh viết là R-O-L-E-X, còn của anh là R-O-L-E-S.”
“Tới đây, giám đốc Tào, anh tới nói cho chúng tôi biết, áo sơ mi và cả đồng hô của anh là thương hiệu sang trọng gì vậy? Anh nói cho mọi người ở đây được tăng thêm kiến thức đi.”
Nếu không phải năng lực quan sát của Dương Chấn hơn người, căn bản không nhìn thấy được dòng chữ cái tiếng Anh trên đồng hồ kia.
Nhưng dòng chữ cái tiếng Anh trên áo sơ mi lại hết sức rõ ràng, ai nấy đều nhìn thấy rõ ràng.
“Holly shit! Áo sơ mi của anh ta đúng là giả. Đây là Armani à? Rõ ràng là Anima, ha ha!”
“Tôi cũng thấy, ha ha!”
“Ha ha…”
…
Trong nháy mắt, ai nấy đều phá lên cười, trong giọng nói đầy giễu cợt.
Sắc mặt Tào Kiện lập tức biến thành màu gan heo, cực kỳ khó coi, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Phùng Giai cũng chết điếng người. Cô ta thật sự không biết gì về tài sản và thế lực của Tào Kiện, tất cả đều là anh ta nói cho cô ta biết.
“Con mẹ nó! Túi của người phụ nữ này cũng là giả. Túi LV viết chính xác là Louis Vuitton chứ không phải như của cô ta, ha ha!”
“Còn nữa, giày của cô gái này cũng là giả!”
“Còn cả nhẫn kim cương cũng là giả!”
…
Mọi người mới vừa giễu cợt Tào Kiện xong, bỗng nhiên phát hiện Phùng Giai cũng vậy, quần áo đều là hàng giả.
Nếu là hàng fake loại A thì thôi. Nhưng tất cả logo thương hiệu đều đúng, duy nhất chỉ có tiếng Anh là viết sai, cho dù không biết cách phân biệt hàng cao cấp, nhưng mọi người vừa nhìn đã có thể nhận ra.
Cả cửa hàng đều vang vọng tiếng cười.
Hai người Tào Kiện và Phùng Giai đều tức giận, bọn họ bị người ta chặn ở cửa, muốn ra cũng không ra được.
“Con khốn, cô đắc ý gì chứ? Cho dù tôi mặc toàn hàng giả cũng hơn cô – kẻ đê tiện bị cưỡng hiếp còn cưới đối phương. Nếu cô kết hôn với một kẻ vô dụng như vậy, chắc phương diện kia của anh ta làm cô nếm được cảm giác làm phụ nữ nhỉ?”
Bị mọi người giễu cợt, Phùng Giai thẹn quá thành giận, lập tức nhằm vào Tần Nhã, muốn chuyển sự chú ý của mọi người.
“Khi cô học đại học chỉ là một kẻ nghèo rớt mùng tơi. Cô đột nhiên sáng lập công ty như vậy, chắc cũng do bán mình mới có tiền gây dựng sự nghiệp đi?”
Phùng Giai càng nói càng quá đáng, càng nói càng kích động, giống như đang lớn tiếng trút ra cơn giận đã bị Tần Nhã đè ép nhiều năm.
Tần Nhã đứng bên cạnh kinh ngạc đến ngây người. Mặc dù biết Phùng Giai luôn muốn tranh với cô, nhưng không ngờ người phụ nữ này có thể nói ra những lời buồn nôn như vậy.
“Bốp!”
Khi Phùng Giai còn muốn nói tiếp, Dương Chấn đột nhiên hành động. Không ai nhìn thấy anh xuất hiện ở trước mặt Phùng Giai lúc nào và tát một phát.
Sau một tiếng tát vang dội, Phùng Giai bị đánh cho ngã xuống đất, miệng đầy máu.
“Nếu cô còn dám sỉ nhục cô ấy một từ nữa, tôi sẽ lấy mạng của cô!”
Giọng Dương Chấn đầy sát ý, cũng vô cùng lạnh lẽo, làm nhiệt độ trong cửa hàng dường như giảm xuống mấy độ.