Chàng Rể Chiến Thần

Gan chó thật lớn


trước sau

Người phụ nữ này năm lần bảy lượt sỉ nhục Tần Nhã, Dương Chấn đã muốn giết từ lâu.

Trên đời này, Tần Nhã và Tiếu Tiếu chính là vảy ngược lớn nhất của anh.

Nếu còn nhường nhịn loại phụ nữ như Phùng Giai, cô ta sẽ chỉ càng được nước lấn tới, thậm chí làm ra chuyện càng quá đáng hơn.

Dương Chấn tát một phát khiến mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.

Tuy trong lòng Tần Nhã cảm động nhưng vẫn vô cùng lo lắng. Dù sao cũng là Dương Chấn ra tay đánh Phùng Giai, nếu cô ta làm ầm lên thì không hay đâu.

“Anh… anh lại dám đánh tôi!”

Phùng Giai trợn tròn hai mắt, đầy tức giận.

Dương Chấn biết Tần Nhã lo lắng nên không tính toán với Phùng Giai nữa. Anh lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên bán hàng đang chờ: “Chúng tôi muốn lấy cái áo gió đó!”

Tần Nhã vốn muốn cái áo gió đó mua cho Dương Chấn, nhưng trước đó cũng không biết nó lại đắt như vậy. Đồ trên người cô cộng lại cũng chẳng mua nổi cái món áo gió đó, chỉ có thể để Dương Chấn phải tốn tiền.

Mặc dù cô là tổng giám đốc của tập đoàn Tam Hòa, nhưng cũng chỉ mới lên chức không lâu. Hơn nữa, phần lớn tiền lương của cô lúc trước đều bị Chu Ngọc Thúy lục lấy hết, căn bản không gửi ngân hàng được bao nhiêu tiền.

Khi cửa hàng trưởng nhìn thấy Dương Chấn lấy ra một tấm thẻ đen thì vô cùng chấn động.

Bản thân ông ta là cửa hàng trưởng của cửa hàng Versace ở Vạn Phong vẫn phải có chút mắt nhìn. Một người thanh niên có thể lấy ra thẻ đen sẽ tệ như lời Phùng Giai nói sao?

“Thưa ngài, đây là thẻ hội viên mua sắm toàn cầu cao cấp nhất của Versace chúng tôi. Ngài dùng tấm thẻ hội viên này mua bất kỳ đồ gì của Versace đều được giảm giá 9%!”

Cửa hàng trưởng đột nhiên lấy ra một tấm thẻ hội viên màu vàng, dùng hai tay cung kính đưa cho Dương Chấn.

Ông ta làm vậy không phải vì Dương Chấn mua một chiếc áo gió gần một tỷ hai, mà bởi vì tấm thẻ đen trong tay anh.

Dương Chấn mỉm cười, cất thẻ hội viên đi: “Cảm ơn!”

“Hừ!”

Đúng lúc này, Tào Kiện đột nhiên cười lạnh: “Tùy tiện lấy ra một tấm thẻ lại tưởng anh thật sự trả nổi gần một tỷ hai à?”

Anh ta không có mắt nhìn như cửa hàng trưởng, đừng nói là từng gặp, cho dù nghe cũng chưa từng nghe qua thẻ đen. Cho nên khi anh ta nhìn thấy Dương Chấn lấy ra thẻ đen, đương nhiên sẽ nghĩ như vậy, căn bản không cho đó là thẻ ngân hàng.

“Nếu tôi đoán không nhầm, đợi lát nữa khi nói số dư tài khoản của anh không đủ, anh chắc chắn sẽ nói: thật ngại quá, tôi quên thẻ ở nhà, lần sau sẽ trở lại mua.”

“Hoặc là nói: thật xin lỗi, tôi chợt phát hiện ra cái áo gió không phải kiểu tôi thích, chúng tôi sẽ đi tới cửa hàng khác xem thử.”

“Tôi nói không sai chứ?”

Vẻ mặt Tào Kiện đắc ý như đã nhìn thấu Dương Chấn.

Trong lòng anh ta rất tức giận, Dương Chấn vạch trần đồ trên người anh ta đều là hàng nhái, thậm chí còn tát vợ chưa cưới của anh ta ngay trước mắt mọi người.

Anh ta muốn Dương Chấn phải trả lại gấp nhiều lần so với những điều này.

Nhưng Dương Chấn căn bản không để ý tới anh ta. Nhân viên cửa hàng cũng thản nhiên nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc.

Tào Kiện vừa dứt lời, nhân viên bán hàng vừa chịu trách nhiệm tiếp đón Dương Chấn và Tần Nhã đã cầm túi áo gió và đi tới, mỉm cười chuyên nghiệp rồi dùng hai tay cầm túi và thẻ đen đưa cho Dương Chấn.

“Thưa ngài, đã thanh toán xong, vợ ngài vừa xinh đẹp lại thật tinh mắt. Cái áo gió này hợp với ngài. Tôi tin chắc ngài mặc vào sẽ rất đẹp trai!”

Nhân viên bán hàng rất khéo ăn nói. Dương Chấn và Tần Nhã nghe xong, trong lòng cũng thấy thoải mái.

“Không thể như vậy được!”

Đúng lúc này, Tào Kiện tức giận hét lên: “Anh ta chỉ là một đứa ở rể vô dụng của một gia tộc đang sa sút, sao có thể mua được cái áo gió gần một tỷ hai chứ?”

“Nhất định là cô, các cô đã quen nhau từ trước. Là các cô thông đồng với nhau, cố ý diễn kịch ở trước mặt chúng tôi. Thật ra, anh ta căn bản không trả một đồng nào, đúng không?”

Tào Kiện chỉ tay vào cửa hàng trưởng, lại chỉ vào Dương Chấn và cao giọng chất vấn.

Những người đứng xem đều nhìn Tào Kiện như nhìn kẻ ngốc. Đã đến lúc này, anh ta còn muốn chất vấn đối phương, quả thật là người không có kiến thức nên không biết sợ.

Sắc mặt cửa hàng trưởng thâm trầm nói: “Tôi đã từng thấy người vô tri nhưng chưa thấy qua kẻ nào ngu xuẩn vô tri như vậy. Mời anh rời khỏi cửa hàng chúng tôi, ở đây không chào đón anh!”

“Ông biết tôi là ai không mà dám đuổi tôi đi!”

Tào Kiện thẹn quá thành giận, hét lớn: “Tôi là giám đốc bộ phận dự án của tập đoàn Quan Chính. Công ty chúng tôi có hợp tác kinh doanh với Plaza Vạn Phong. Ông dám đuổi tôi, có tin tôi nói một câu lại có thể bảo Vạn Phong đuổi hết cửa hàng Versace ra ngoài không?”

Lúc này, thái độ của Tào Kiện cực kỳ kiêu căng.

Dương Chấn cảm thấy buồn cười nhìn cái kẻ ngu xuẩn không biết gì này. Anh từng gặp qua kẻ hư vinh, nhưng chưa từng gặp kẻ hư vinh tới như vậy.

Anh thậm chí nghi ngờ, Tào Kiện căn bản không phải là giám đốc bộ phận dự án của tập đoàn Quan Chính.

Tập đoàn Quan Chính là sản nghiệp của nhà họ Quan.

Mà nhà họ Quan đã thần phục với Dương Chấn. Nói cách
khác, nếu Tào Kiện thật sự là người của tập đoàn Quan Chính, chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại là có thể làm anh ta mất đi tất cả.

Sắc mặt cửa hàng trưởng rất khó coi. Ông ta tất nhiên biết chuyện tập đoàn Quan Chính hợp tác với Vạn Phong. Nếu Vạn Phong thật sự muốn đuổi hết cửa hàng Versace ra khỏi đây, chỉ cần tìm tùy tiện một lý do là có thể làm được.

Ông ta chỉ là một nhân viên cửa hàng nhỏ, nếu thật sự bị Vạn Phong đuổi hết ra ngoài vì nguyên nhân này, cho dù điều đó chẳng tổn thất gì đối với Versace, nhưng có liên quan tới danh dự của một doanh nghiệp nổi tiếng trên thế nào. Ông ta không gánh nổi.

“Bây giờ ông mới biết sợ sao?”

Tào Kiện thấy nhân viên cửa hàng không nói lời nào thì cang lớn lối hơn, đắc ý nhìn Dương Chấn nói: “Thằng nhóc, mày dám đánh người phụ nữ của tao, nếu mày không quỳ xuống xin lỗi nhận sai thì chắc chắn sẽ phải hối hận cho xem!”

“Tôi sẽ hối hận gì chứ?”

Dương Chấn lạnh lùng hỏi.

Tào Kiện nhìn Tần Nhã với vẻ giễu cợt, rồi lại nhìn Dương Chấn nói: “Mày nên biết, tập đoàn Quan Chính là sản nghiệp nhà họ Quan. Tao có chút quyền phát biểu trong công ty đấy.”

“Không phải chúng mày là người nhà họ Tần sao? Nếu mày không quỳ xuống xin lỗi, tao gọi một cuộc điện thoại, lại có thể khiến nhà họ Tần bị phá hủy!”

Dương Chấn lắc đầu khi nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Tào Kiện. Anh cũng không muốn lãng phí thời gian với một kẻ ngu xuẩn như vậy nữa nên bấm số gọi đi.

Rất nhanh, đối phương đã nghe máy.

“Gia chủ Quan, tôi muốn hỏi thăm một chút, có phải tập đoàn Quan Chính các ông có một giám đốc bộ phận dự án tên là Tào Kiện?” Dương Chấn hỏi.

Quan Tôn Sắc nghe vậy, vội nói: “Ngài Dương, ngài chờ một lát, tôi sẽ kiểm tra cho ngài ngay. Trong vòng năm phút, tôi chắc chắn sẽ trả lời cho ngài!”

“Được, vậy tôi chờ điện thoại của ông!”

Dương Chấn nói.

Anh vừa muốn cúp máy, Quan Tôn Sắc bỗng nhiên hỏi: “Ngài Dương, không biết có phải người mà ngài nói đã đắc tội ngài không?”

Dương Chấn cười nhạt: “Không có gì. Chỉ là anh ta ở cửa hàng Versace bên Vạn Phong đang uy hiếp, bắt tôi quỳ xuống xin lỗi, nếu không sẽ bảo nhà họ Quan phá hủy nhà họ Tần!”

“Đồ khốn kiếp!”

Quan Tôn Sắc nghe vậy thì nổi giận, suýt nữa tức chết nói: “Ngài Dương, nếu cậu ta thật sự là người của tập đoàn Quan Chính, chỉ cần là người có liên quan tới cậu ta, tôi đều đuổi hết!”

“Được!”

Dương Chấn nói xong thì cúp máy.

“Ha ha, thằng nhóc, sao mày không đi làm diễn viên. thật mệt cho mày còn lôi cả gia chủ Quan ra. Sao mày không nói mày quen biết với một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đi?”

Tào Kiện đầy giễu cợt.

Dương Chấn không nói gì. Anh vốn ra ngoài đi dạo với Tần Nhã nên có đủ thời gian rảnh rỗi.

Không ai trong số những người đứng xem trước đó rời đi. Tất cả đều muốn xem thử mọi chuyện sẽ có kết cục thế nào.

Cửa hàng trưởng liếc nhìn Dương Chấn. Từ việc anh có thể lấy ra thẻ đen, đã đủ chứng minh thân phận cao quý của anh.

Ông ta tất nhiên tin tưởng Dương Chấn là thật sự có quen biết với gia chủ Quan – một trong bốn gia tộc đứng đầu Giang Châu.

“Tần Nhã, không ngờ cô lại cưới một kẻ ngu xuẩn, kỹ năng diễn xuất còn rất tốt, nói như anh ta thật sự quen biết với gia chủ Quan vậy.” Phùng Giai liên tục cười lạnh.

Tần Nhã chỉ lạnh lùng nhìn Phùng Giai mà không nói gì. Cô tất nhiên tin tưởng Dương Chấn và Quan Tôn Sắc có quen biết.

Chỉ là cô hơi tò mò, làm sao Dương Chấn quen được Quan Tôn Sắc?

“Thằng nhóc, mày đừng đóng kịch nữa. Ông đây không có thời gian chơi với mày. Mày mau quỳ xuống xin lỗi vợ chưa cưới của tao, nếu không tao sẽ lập tức tìm người nhà họ Quan đi đối phó với nhà họ Tần. Sau tối nay, Giang Châu sẽ không còn nhà họ Tần nữa!”

Tào Kiện chợt nói. Lúc này, trông anh ta có vẻ không hề sợ hãi.

Đặc biệt là thấy ánh mắt khiếp sợ của mọi người xung quanh, anh ta rất hưởng thụ cảm giác sung sướng khi làm màu này.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói lãnh đạm đột nhiên vang lên: “Gan chó lớn thật, cũng dám mượn danh nghĩa của nhà họ Quan tôi tới uy hiếp ngài Dương à?”

Tào Kiện nghe được giọng nói quen thuộc này thì lập tức dựng tóc gáy.

Bởi vì anh ta biết người đang nói chuyện là ai.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện