Chương 2432:
Thượng Quan Hoàng trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng: “Nếu cháu đã hiểu ông làm như thế chắc chắn phải có nguyên do nào đó, vậy là đủ rồi, tiếp theo đây, cháu chỉ cần ở yên trong phủ chờ ngày lấy chồng thôi”.
Mắt Thượng Quan Nhu đỏ lên, vì Hoàng tộc, cô ta thật lòng nguyện ý hi sinh cả tính mạng, nếu đây là quyết định của Thượng Quan Hoàng, cô ta đành phải phục tùng.
“Vâng, thưa ông”, Thượng Quan Nhu nghẹn ngào đáp.
Thấy cô ta đã đồng ý, Thượng Quan Tử Mặc và Thượng Quan Tử Chí đều kích động vô cùng, một khi Thượng Quan Nhu bị gả ra ngoài, bọn họ Sẽ càng gần ngôi vị hoàng đế hơn.
Thượng Quan Hoàng bỗng nhìn về phía Thượng Quan Tử Khiêm, phân công: “Giờ con dẫn người tới nhà họ Lý, đề nghị chuyện kết thông gia.
Sau đó nói cho họ hay, Dương Chấn là bạn của Hoàng tộc họ Thượng Quan, không cần nhiều lời, nói một câu như thế là đủ”.
“Vâng, thưa phụ hoàng, con sẽ tới nhà họ Lý ngay bây giờ!”, Thượng Quan Tử Khiêm nhanh chóng đáp.
Cùng lúc đó, trong Hoàng thành Thượng Quan, tại nhà họ Lý.
Dương Chấn đang ngồi một mình trong một khu nhà cao cấp. Anh ngồi xếp bằng, sắc mặt vặn vẹo đi vì đau đớn.
Anh đang dùng phép hô hấp tầng thứ nhất của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh. Trước đây, ngay cả tầng thứ sáu của phép hô hấp, anh cũng từng gắng gượng thử dùng, nhưng hôm nay, ngay cả tầng thứ nhất với anh cũng đã gian nan thế này.
Mỗi lần nhịp hô hấp của anh dần biến thành phép hô hấp tầng thứ nhất, một cảm giác đau đớn tột cùng từ lục phủ ngũ tạng lan tỏa ra.
“Mình tuyệt đối không thể biến thành kẻ tàn phết Tuyệt đối không thểt”
Dương Chấn gào rống trong lòng, sắc mặt cực kì kiên định, mặc dù không thể duy trì liên tục phép hô hấp tầng thứ nhất nhưng anh vẫn gắng gượng tiến vào hết lần này đến lần khác.
Đại Đạo Thiên Diễn Kinh vô cùng huyền diệu.
Trước đây, khi Dương Chấn còn là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, anh có thể dùng cảnh giới Siêu Phàm Tam Cảnh để bộc phát thực lực ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh, điều này đủ chứng tỏ
Chỉ có điều, võ thuật của Dương Chấn đã bị phế bỏ, sức mạnh thân thể thì vẫn duy trì mức độ của cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nhưng có dùng được hay không, Dương Chấn lại không biết.
Song lúc này, anh đã không còn lựa chọn nào khác.
Cũng may, sau khi hết lần này đến lần khác thử tiến vào tầng thứ nhất của phép hô hấp, tuy mỗi lần chỉ có thể duy trì chừng năm, sáu giây, nhưng năm, sáu giây mỗi lần đó đều khiến vết thương trên người Dương Chấn được làm dịu đi ít nhiều.
Tuy hiệu quả cực kì nhỏ nhưng đã lớn hơn khá nhiều so với biện pháp chữa trị bằng thuốc men bình thường. Cứ dựa theo tốc độ này, Dương Chấn đoán chừng chỉ tối đa một tuần nữa, những vết thương trên người anh sẽ hoàn toàn khỏi hẳn. .
Chỉ có điều, cảnh giới võ thuật của anh lại không thấy thay đổi gì, trong cơ thể vẫn rỗng tuếch, không có chút hơi thở võ thuật nào, hoàn toàn chẳng khác gì một người bình thường.
Nhưng anh không nôn nóng, vẫn kiên trì tiếp tục. Anh nghĩ, chưa biết chừng vì vết thương trên người quá nghiêm trọng nên không thể ngưng tụ hơi thở võ thuật mà thôi, đợi khi vết thương lành trở lại, anh có thể ngưng tụ hơi thở võ thuật của mình.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, Lý Bảo Tuấn đi vào.
Dương Chấn không để ý đến anh ta, vẫn ngồi xếp bằng, song ngay trước đó còn đang vặn vẹo nét mặt vì đau đớn, Lý Bảo Tuấn bước vào, anh đã lấy lại trạng thái bình thản, thoạt nhìn giống như một cao thủ đang ở trạng thái tu luyện.
Lý Bảo Tuấn thấy vậy, lòng lại nảy sinh thêm chút kiêng kị.
Anh ta bỗng lên tiếng: ‘Cậu Chấn, tôi tới tìm cậu vì có một việc muốn nói với cậu”.