Chương 2433:
Dương Chấn vẫn như thể không nghe thấy đối phương nói gì, hai mắt vẫn nhăm nghiền.
Lý Bảo Tuấn lạnh lùng nhìn Dương Chấn vài giây mới nói tiếp: ‘Ngay vừa rồi, có một cô gái cố gắng trốn vé lẩn lên máy bay, bị người của sân bay khống chế được. Thật tình cờ, lúc đó tôi cũng có mặt, tôi nhận ra cô gái này chính là bạn của cậu, hình như tên Ngải Lâm thì phải?”
“Đúng, đúng là cô gái này, vì thế tôi tiện tay đưa cô ấy về đây, chỉ đáng tiếc là, cô ấy đã bị thương nhẹ. Nhưng xin cậu cứ yên tâm, tôi đã bố trí cho thần y của nhà họ Lý tiến hành trị liệu cho cô ấy, đợi khi vết thương của cô ấy khá hơn, tôi sẽ đích thân làm thủ tục để cho cô ấy rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan”.
Anh ta vừa nói tới đó, lửa giận trong lòng Dương Chấn chợt bùng lên, anh mở bừng mắt, con ngươi âm trầm nhìn chòng chọc vào Lý Bảo Tuấn.
Lý Bảo Tuấn giật mình kinh hoảng, lùi ngay lại phía sau mấy bước như một phản xạ có điều kiện, säc mặt sợ hãi.
Vừa rồi, ánh mắt Dương Chấn thật đáng sợ, Lý Bảo Tuấn dường như có thể thấy được một màn đen kịt hiện đầy tròng mắt Dương Chấn.
“Chị ấy bị thương?”, Dương Chấn cố nén cơn giận, hỏi.
Lý Bảo Tuấn vội vàng gật đầu, mau chóng nói thêm: “Cậu Chấn, xin cậu đừng hiểu lầm, việc cô ấy bị thương thật sự không hề liên quan đến tôi đâu. Là vì chính cô ấy không mua vé lại lẻn lên máy bay, mới bị nhân viên sân bay phát hiện. Ban đầu họ định giao cho bên an ninh, nhưng khi đó tôi nhìn thấy cô ấy, biết cô ấy là bạn cậu nên mới đón về đây”.
Dương Chấn nheo mắt nói: “Vết thương của chị ấy thế nào?”
Sắc mặt Lý Bảo Tuấn trở nên khó coi, như là có chút do dự, không biết có nên nói cho Dương Chấn chăng.
Thấy anh ta như vậy, lòng Dương Chấn chợt nảy sinh đôi phần hoảng loạn, anh cố nén cơn giận đang bừng bừng trong lòng, quát lớn: “Nói cho tôi biết ngay, hiện chị ấy thế nào?”
Lý Bảo Tuấn giật bắn người, anh ta có thể thấy rõ, tròng trắng mắt Dương Chấn lúc này đã đổi sang màu đỏ máu, tuy cực kì nhạt nhưng vẫn rất rõ ràng.
Chỉ một chớp
Aml Một tiếng nổ lớn vừa vang lên trong đầu Dương Chấn, cơn giận trong lòng anh cuồn cuộn dâng lên, lòng trắng trong mắt anh nhanh chóng trở nên đỏ như máu, màu đỏ ngày càng đậm.
Chỉ có điều, trên người anh vẫn không có lấy một tia hơi thở võ thuật.
Sự biến đổi này khiến Lý Bảo Tuấn sợ sệt như vừa thấy quỷ, thân mình liên tục run rẩy: “Cậu, cậu Chấn, xin, xin cậu yên tâm, cô ấy chỉ bị chấn thương đầu, bác sĩ đã nói, không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần điều dưỡng hai, ba tháng là có thể hoàn toàn bình phục”.
Nghe đến đó, nỗi lo lắng trong Dương Chấn mới từ từ lắng xuống.
Màu đỏ máu trong mắt anh cũng dần dần biến mất, mặc dù vậy, cơn tức giận trong lòng Dương Chấn vẫn hừng hực cháy.
“Quay về nói với Lý Trọng, nếu bạn tôi gặp phải chuyện không may gì, ngày sau, thế giới này không còn nhà họ Lý nữa!”
Dương Chấn lạnh lẽo nói, giọng anh tựa như âm thanh của ác ma dưới địa ngục, khiến người nghe rợn cả tóc gáy.
Lý Bảo Tuấn vội vàng gật đầu: “Xin cậu cứ yên tâm, tôi sẽ đi chuyển lời cậu ngay bây giờ”.
“Chờ chút!”
Lý Bảo Tuấn đang định nhấc chân đi, Dương Chấn đã gọi giật lại, anh ta run lên một cái, đứng yên tại chỗ, giọng lẩy bẩy: “Cậu Chấn còn có điều gì cần sai bảo ạ?”
Dương Chấn hỏi: “Một người bạn khác của tôi đâu?”
Anh bảo Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển cùng rời đi, nhưng điều khiến anh hoài nghỉ là, vừa rồi Lý Bảo Tuấn chỉ nói đưa Ngải Lâm về, lại không nói Phùng Tiểu Uyển cùng với bé Tĩnh An ở đâu?
Lý Bảo Tuấn thoáng do dự một lát rồi nói: “Một người bạn khác của cậu đã bế một đứa bé, chạy mất”.