Chương 3708
Dương Chấn bỗng vô cùng mong chờ.
Khí thế của Đỗ Trọng đã lên đến đỉnh điểm, ngay cả Dương Chấn cũng cảm nhận được sự run rẩy như đến từ sâu trong linh hồn.
Lúc này, Tề Anh Vệ bỗng nghiến răng nghiến lợi: “Ra tay giết Đỗ Trọng đi!”
Nghe thấy thế, hai hộ vệ nhà họ Tề đều biến sắc.
“Thưa cậu, dù sao Võ Tông cũng do Võ Thần sáng lập…”
Hộ vệ vừa định thuyết phục, Tề Anh Vệ lập tức tức giận nói: “Còn chưa biết Võ Thần còn sống trên đời không, dấu ấn duy nhất do ông ta để lại cũng đã biến mất, sợ cái gì?”
“Chúng ta đã đắc tội Võ Tông rồi, các người nghĩ chúng ta và Võ Tông vẫn có thể chung sống hòa bình ư? Đối phương đang vượt thần kiếp bảy màu, một khi ông ta thành công, chắc chắn thực lực sẽ tăng mạnh, tương lai cũng không thể đo lường”.
“Nếu hôm nay để ông ta sống, chắc chắn sau này ông ta sẽ trở thành kẻ thù của nhà họ Tề”.
“Giết ông ta cho tôi!”
Nghe thấy Tề Anh Vệ nói thế, hai hộ vệ không nói gì nữa, ánh mắt họ trở nên lạnh lẽo, cùng xông về phía Đỗ Trọng.
“Muốn chết à!”
Thấy hộ vệ nhà họ Tề lao tới chỗ Đỗ Trọng, trong mắt Dương Chấn lóe lên sát khí đáng sợ, anh hơi nhích chân, lập tức biến mất.
Liễu
Ba cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong vội xông về phía hộ vệ nhà họ Tề.
Nhưng hộ vệ nhà họ Tề vốn là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, lại xông tới chỗ Đỗ Trọng trước, chỉ với ba hộ vệ nhà họ Liễu thì không sao ngăn cản nổi.
“Xong rồi!”
“Tông chủ Đỗ vẫn chưa đột phá thành công thì đã phải chết ư?”
“Người nhà họ Tề đúng là hèn hạ trơ trẽn!”
Ba người Hạ Quân đều vô cùng tức giận.
Họ đã vô thức đứng về phía Đỗ Trọng, giờ Đỗ Trọng đang trong giây phút sống còn, họ đều hết sức lo lắng và giận dữ.
Lúc này Đỗ Trọng vẫn đang chìm đắm trong sự cao siêu của truyền thừa Võ Thần, không hề phản ứng trước những chuyện xảy ra bên ngoài, thậm chí như không có cảm giác khi trải qua thần kiếp bảy màu.
Lúc này, hai hộ vệ nhà họ Tề đã xông tới trước mặt Đỗ Trọng.
“Đi chết đi!”
Hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ không hề do dự, đều tung đòn mạnh nhất về phía Đỗ Trọng.
Đúng lúc này, Dương Chấn đã qua đó, lập tức chắn trước Đỗ Trọng.
“Cút!”