Chàng Rể Chiến Thần

Lăn ra ngoài


trước sau

Tống Hoa Vỹ trợn tròn mắt, trêи mặt tràn ngập vẻ không dám tin.

Cao thủ mà hắn trả giá cao để mời về này đã giúp hắn thắng Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Đông ba năm liền, chỉ cần thắng nốt năm nay, hắn sẽ trở thành người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Tống.

Nhưng bây giờ A Bố đã chết, bị người đi với Tống Hoa Nghĩa giết.

Tức là Tống Hoa Nghĩa đã thắng ư?

Tống Hoa Đông đã chết, gần nửa sản nghiệp trong tay anh ta sẽ về tay Tống Hoa Nghĩa, giờ hắn thua, cũng phải giao gần nửa sản nghiệp cho Tống Hoa Nghĩa luôn.

Như vậy, số doanh nghiệp gia tộc mà Tống Hoa Nghĩa nắm giữ sẽ lập tức vượt xa hắn.

Nghĩ tới đây, hắn vô cùng hoảng hốt, không thể chấp nhận sự thật trước mắt mình: "Không! Không thể nào! Mình không thể để Tống Hoa Nghĩa đạt được số sản nghiệp đó!"

Ánh mắt hắn dần trở nên dữ tợn.

Phía bên kia, sau khi đờ đẫn một lúc lâu, hai anh em Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã kϊƈɦ động ôm nhau: "Anh! Chúng ta thắng! Chúng ta thắng rồi!"

"Ha ha, không sai, chúng ta thắng rồi!"

Tống Hoa Nghĩa cũng cười lớn.

Mắt hai anh em đều rơm rớm nước mắt, họ không được gia tộc coi trọng từ nhỏ, lần này chiến thắng rồi, rốt cuộc họ cũng không cần lo sẽ bị gia tộc vứt bỏ nữa.

Trong tiếng hoan hô của mọi người, Dương Thanh bước xuống sàn đấu.

Nếu không vì giúp hai anh em kia, sao anh có thể lên đó chứ?

Đối với anh, thắng người của Tống Hoa Vỹ là được rồi, anh sẽ không tham gia thi đấu thêm.

"Cậu Thanh, cảm ơn cậu!"

Thấy Dương Thanh quay lại, Tống Hoa Nghĩa cảm kϊƈɦ nói.

Đồng thời, hắn ta cũng phục Dương Thanh sát đất. Chuyện lần này càng khiến hắn ta chắc chắn rằng Dương Thanh có thân phận rất cao trong quân đội.

Nhà họ Tống không thể đắc tội với loại người này.

"Anh Thanh, cảm ơn anh!", mắt Tống Hoa Nhã đỏ hoe, cô ta nói với vẻ cảm kϊƈɦ.

Dương Thanh mỉm cười: "Xem như tôi không phụ lòng hai người".

"Tống Hoa Nghĩa!"

Đúng lúc này, một giọng nói tức giận bỗng vang lên.

Lúc này, Tống Hoa Vỹ đâu còn ôn hòa lịch sự như lần đầu tiên Dương Thanh gặp hắn nữa?

Bây giờ khuôn mặt hắn vô cùng dữ tợn, quanh người tràn ngập hơi thở tàn ác.

Tống Hoa Nghĩa nhíu mày: "Sao thế? Anh cả không phục à?"

"Phục chứ sao không! A Bố bị giết cũng vì thực lực của ông ta thua kém người khác!"

Tống Hoa Vỹ nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng cho dù cậu thắng thì sao? Tống Hoa Đông đã chết dưới tay người của cậu, tôi rất mong chờ xem gia tộc sẽ trừng phạt cậu thế nào sau khi quay về đấy!"

Tống Hoa Nghĩa đang muốn lờ chuyện này đi, giờ Tống Hoa Vỹ lại nhắc đến, khiến nét mặt hắn ta trở nên lo âu.

Nếu là trước kia, hắn ta sẽ lo cho Dương Thanh, nhưng sau khi chứng kiến thực lực mạnh mẽ của anh, hắn ta lại lo cho nhà họ Tống.

Dương Thanh có thực lực như thế, chắc chắn cũng là một trong số những người rất gần với trung tâm quyền lực trong quân đội, hơn nữa Tống Hoa Nghĩa còn biết Dương Thanh đã đến biên giới phía Bắc.

Biên giới phía Bắc có thực lực mạnh nhất trong số bốn biên giới của Chiêu Châu, nghe nói vị Tướng quân ở biên giới phía Bắc có quyền thế ngút trời.

Có lẽ chủ Hoàng tộc Chiêu Châu cũng phải nể mặt Tướng quân của biên giới phía Bắc.

Chắc chắn Dương Thanh là người của vị Tướng quân đó, nếu nhà họ Tống định sống mái với anh, liệu có khiến Tướng quân ra mặt không nhỉ?

Khi đó, đừng nói là nhà họ Tống, cho dù tám gia tộc quyền thế ở Yến Đô gộp lại thì cũng chẳng nhằm nhò gì với người ta.

"Tống Hoa Đông bị giết vì nó gieo gió gặt bão, nếu nó không định giết cậu Thanh trước, sao có thể bị cậu Thanh giết được?"

Tống Hoa Nghĩa tức giận nói: "Cậu Thanh là bạn tôi, cũng là bạn của nhà họ Tống, anh đừng châm ngòi ly gián nữa!"

"Bạn ư?"

Tống Hoa Vỹ cười lạnh: "Tống Hoa Đông là dòng chính nhà họ Tống, người dám giết dòng chính của nhà họ Tống cũng xứng làm bạn với nhà họ Tống à?"

"Cậu cứ chờ sự trừng phạt từ nhà họ Tống đi! Đến khi người bạn này của cậu chết rồi, tôi cũng muốn xem xem cậu sẽ làm nên trò trống gì đấy!"

Tống Hoa Vỹ nói bằng giọng đe dọa.

"Trong số con cháu đời thứ ba của nhà họ Tống, trừ hai anh ra thì còn ai không?", Dương Thanh chợt hỏi.

Tống Hoa Nghĩa sững sờ rồi lắc đầu: "Chỉ có hai chúng tôi

thôi!"

Dương Thanh gật nhẹ đầu, bỗng nhìn về phía Tống Hoa Vỹ: "Giết một người là giết, giết hai người cũng là giết, nếu tôi giải quyết nốt anh ta, sẽ không còn ai tranh giành quyền lực với anh nữa nhỉ?"

Anh nói rồi lại quay sang nhìn Tống Hoa Nghĩa.

Tống Hoa Nghĩa ngây người, Dương Thanh đang nghiêm túc đấy à?

Tống Hoa Vỹ bỗng thấy lạnh thấu xương, nghĩ đến việc Dương Thanh giết A Bố chỉ bằng một cú đấm, hắn bỗng thấy nhũn cả người.

"Cậu Thanh, xin cậu nể mặt tôi, tha cho anh ta một lần!", Tống Hoa Nghĩa chợt nói, trong mắt có vẻ không đành lòng.

Tống Hoa Vỹ thấp thỏm nói: "Tống Hoa Đông tự gieo gió gặt bão, nếu cậu giết nó, có lẽ nhà họ Tống vẫn tha cho cậu, nhưng nếu cậu giết tôi, nhà họ Tống sẽ không bao giờ bỏ qua cho cậu đâu".

Dương Thanh hơi nhướng mày: "Anh nghĩ tôi sợ nhà họ Tống chắc?"

Nét mặt Tống Hoa Vỹ lập tức cứng đờ, không dám nói gì nữa mà quay sang nói với Tống Hoa Nghĩa: "Tống Hoa Nghĩa, chắc cậu cũng biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi chết".

"Anh im đi!"

Tống Hoa Nghĩa tức giận quát.

Hắn ta biết Dương Thanh rất ghét bị đe dọa, nhưng Tống Hoa Vỹ cứ khiêu khích anh như thế, chẳng phải đang chán sống rồi à?

"Tha cho anh lần này cũng được, nếu anh lăn ra ngoài, tạm thời tôi sẽ không giết anh!", Dương Thanh chợt nói.

Tống Hoa Vỹ thoáng sửng sốt, vội nói: "Vâng, tôi cút ngay đây ạ!"

Tống Hoa Vỹ nói rồi quay người, định rời đi.

"Tôi bảo anh lăn, nếu anh không hiểu nghĩa của chữ 'lăn' thì có thể tra thử", Dương Thanh lạnh lùng nói.

Lúc này Tống Hoa Vỹ mới hiểu, Dương Thanh đang bảo hắn lăn ra ngoài.

Có tới mấy nghìn người đang quan sát họ, trong số đó còn có rất nhiều người ở Yến Đô, nếu hắn lăn ra ngoài thật thì đâu còn mặt mũi nào để sống ở Yến Đô chứ?

Có lẽ ngay cả nhà họ Tống cũng sẽ vứt bỏ hắn nhỉ?

Dù sao, nếu nhà họ Tống đưa một người đã khiến họ mất hết thể diện lên làm người thừa kế thì có khác gì đang tự tát vào mặt mình đâu?

Tống Hoa Nghĩa cũng hiểu ngay, Dương Thanh làm thế để khiến Tống Hoa Vỹ mất hết mặt mũi, không được nhà họ Tống trọng dụng nữa.

Nếu không có Tống Hoa Vỹ cạnh tranh, chỉ còn mình hắn ta có thể đảm nhiệm vị trí người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Tống.

Nghĩ đến đây, trong mắt Tống Hoa Nghĩa tràn ngập sự cảm kϊƈɦ.

Khi bảo Dương Thanh không giết Tống Hoa Vỹ, hắn ta đã thấy quá đáng lắm rồi, nếu khuyên Dương Thanh tiếp thì sẽ thành không biết điều mất.

"Cậu bảo tôi lăn ra ngoài ư?"

Tống Hoa Vỹ sững sờ một lát rồi tức giận nói: "Cậu đừng quá đáng thế!"

"Trong mười giây, nếu anh vẫn chưa lăn thì tôi đành lấy mạng anh vậy. Anh cũng biết rồi đấy, tôi giết anh chỉ đơn giản như giết một con kiến mà thôi".

Dương Thanh lạnh lùng nói.

Rốt cuộc Tống Hoa Vỹ cũng hiểu, Dương Thanh dám giết hắn thật. Lúc này có rất nhiều người đang nhìn hắn, chuyện này khiến hắn có cảm giác sống không bằng chết.

Hắn là cậu ấm nhà họ Tống, đã bao giờ bị sỉ nhục như thế đâu?

Dương Thanh bảo hắn lăn ra ngoài, tức là đang định chà đạp lên lòng tự tôn của hắn.

"Được, tôi lăn!"

Rốt cuộc Tống Hoa Vỹ cũng thỏa hiệp, so với mất mạng, hắn thà vứt bỏ tự tôn còn hơn.

"Trời ạ! Cậu ấm nhà họ Tống đang làm gì thế?"

"Anh ta đang lăn à? Định lăn ra ngoài ư?"

"Rốt cuộc cao thủ trẻ kia đã nói gì với anh ta, mà lại khiến cậu ấm nhà họ Tống kiêu căng lăn ra ngoài như chó thế?"



Những người khác cũng không biết Dương Thanh đã nói gì với Tống Hoa Vỹ, chỉ biết sau khi anh nói gì đó, Tống Hoa Vỹ lập tức lăn ra ngoài.

- ---------------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện