Tiếng bàn tán xung quanh như từng cây gai đâm vào người Tống Hoa Vỹ.
Hắn đành phải lăn ra trước mắt mọi người nếu không sẽ thật sự nộp mạng lại đây.
Dù sao Tống Hoa Đông cũng bị Dương Thanh giết rồi. Đúng như anh đã nói, giết một người hay hai người chẳng có gì khác nhau. Nhưng nếu không làm theo lời của Dương Thanh, e là hắn sẽ mất mạng thật.
Mỗi khi lăn một vòng, sát khí trong lòng Tống Hoa Vỹ lại tăng thêm một chút, đợi khi hắn lăn đến cửa thang máy mới bò dậy, nhưng sát khí trong lòng đã lên đến đỉnh điểm.
Hắn cũng không dám lộ liễu, không quay đầu lại, đi thẳng vào thang máy rời khỏi chỗ này.
Tống Hoa Nghĩa lo lắng nói: "Cậu Thanh, tôi đã rất cố gắng không để nhà họ Tống xem anh như kẻ thù, nhưng kết quả nhà họ Tống lại thật sự muốn đối phó cậu. Tôi xin cậu tha cho nhà họ Tống một con đường sống được không?"
Lời của Tống Hoa Nghĩa khiến Dương Thanh hơi ngạc nhiên.
Anh nhìn người đàn ông chỉ lớn hơn mình vài tuổi này trong lòng không khỏi than thở.
Người đàn ông này bất kể là tính cách hay tầm nhìn đều không tầm thường. Nhà họ Tống có được anh ta đúng là may mắn.
"Nếu người nhà họ Tống muốn giết tôi, chẳng lẽ tôi phải khoanh tay ngồi chờ chết sao?", Dương Thanh lạnh nhạt nói.
Tống Hoa Nghĩa im lặng một hồi, lát sau trong mắt ngập tràn kiên định nói với Dương Thanh: "Nếu thật sự có người muốn chết, là tại bọn họ gieo gió gặt bão! Tôi chỉ cầu xin cậu Thanh đến lúc đó có thể tha cho nhà họ Tống một con đường sống là được rồi".
"Được, tôi đồng ý với anh!", Dương Thanh gật đầu.
Tống Hoa Nghĩa sững sờ, hắn ta vốn tưởng Dương Thanh sẽ không đồng ý nhưng hắn ta vẫn muốn dốc hết sức. Nếu Dương Thanh thật sự muốn tiêu diệt nhà họ Tống, hắn ta sẽ không có gánh nặng tâm lý.
Nhưng điều khiến hắn ta bất ngờ là Dương Thanh lại đồng ý dễ dàng như vậy.
"Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu Thanh!", Tống Hoa Nghĩa liên tục nói cảm ơn.
Dương Thanh khẽ cười nói: "Chúng ta cũng đi thôi!"
Tống Hoa Nghĩa lại kinh ngạc lần nữa, với thực lực mà Dương Thanh vừa thể hiện, anh rất dễ dàng đoạt được chức quán quân hôm nay.
Tiền thưởng của giải quán quân hơn vài trăm triệu vậy mà Dương Thanh lại không cần.
Nhưng nghĩ tới mối quan hệ của Dương Thanh với vị Tướng quân biên giới phía Bắc kia, hắn ta ta lại cảm thấy thoải mái.
Chỉ là ba người vừa muốn rời đi thì có mấy gã đô con đột nhiên chặn đường đi của bọn họ.
Khi thấy cách ăn mặc của đám người này, con ngươi của Tống Hoa Nghĩa co rút lại, bởi vì người mặc quần áo này chính là thành viên của club Hoàng Kim.
"Cậu Thanh, cuộc thi vẫn chưa kết thúc mà cậu đã muốn bỏ đi, làm vậy hình như không thích hợp lắm thì phải?"
Một giọng nói trêu ngươi bỗng vang lên.
Dương Thanh khẽ nhếch mày, nhìn người thanh nhiên đang đi tới cười mỉa mai nói: "Cuộc thi chưa kết thúc thì có liên quan gì đến tôi?"
Dương Thanh đã gặp người thanh niên trước mặt này rồi. Anh ta tên Tào Huy, chính là người cố mua bằng được khu đất ngoại ô phía Nam từ tay Dương Thanh, và là con cháu nhà họ Tào, một trong bốn Vương tộc lớn.
Lúc này sau lưng anh ta có hai lão già mặc sườn xám nam. Khí thế của bọn họ cực kỳ mạnh mẽ.
Ngay cả khí thế của ông lão bên cạnh Vũ Văn Bân cũng chưa chắc mạnh bằng bọn họ.
"Cậu là ứng cử viên đoạt giải quán quân đêm nay. Có gần một nửa số khán giả đã đặt cược cậu. Nếu bây giờ cậu rời đi thì tôi phải ăn nói làm sao với khản giả đây?", Tào Huy cười nói.
Mà lời này của anh ta cũng đã nói rõ mối quan hệ của anh ta với club Hoàng Kim.
Thì ra club Hoàng Kim là sản nghiệp của nhà họ Tào. Chả trách bọn họ có thể kiếm tiền ngay dưới mi mắt của tám nhà quyền thế của Yến Đô.
Lúc này Tống Hoa Nghĩa bên cạnh Dương Thanh cũng vô cùng lo sợ.
Lời của Tào Huy đã nói rõ anh ta có quan hệ với club Hoàng Kim, hơn nữa Tống Hoa Nghĩa còn biết sau lưng club này là nhà họ Tào một trong bốn Vương tộc lớn chống lưng.
Điều này có nghĩa là người thanh niên trạc tuổi mình đang đứng trước mặt này là con cháu của nhà họ Tào.
Nhưng câu nói tiếp theo