Tống Hoa Vỹ không khỏi run rẩy sau khi nghe những lời của Dương Thanh.
Tuy nhiên, hắn lại thầm thở phào nhẹ nhõm khi nghĩ đến đám cao thủ hàng đầu của nhà họ Tống mà hắn mang theo đến đây.
"Ha ha ha..."
Tống Hoa Vỹ đột nhiên bật cười rất khoa trương: "Buồn cười chết mất thôi, một chủ tịch doanh nghiệp mà cũng dám đối đầu với nhà họ Tống? Lại còn cao giọng muốn giết tao?”
"Mẹ kiếp, mày có biết nhà họ Tống ở Yến Đô có nghĩa là gì không?"
"Họ Tống là một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô, đối với mày mà nói thì chính là trời ở Yến Đô này đó!”
"Mày có biết những người bên cạnh tao đây là ai không?”
"Bọn họ là cao thủ hàng đầu nhà họ Tống tao, đừng nói là giết tao, nếu như mày có thể đụng tới một sợi tóc của tao thì xem như tao thua!”
Tống Hoa Vỹ vô cùng phách lối, lời nói đầy ngạo mạn và khinh thường Dương Thanh.
Không chỉ có nhân viên của tập đoàn Nhạn Thanh, mà còn có rất nhiều người đến hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh, nghe thấy Tống Hoa Vỹ nói như vậy thì tất cả đều bị sốc.
Hầu như không ai tin rằng Dương Thanh có thể đối phó được với Tống Hoa Vỹ.
Xét cho cùng, trong mắt người Yến Đô, tám gia tộc lớn ở Yến Đô chính là tám gia tộc đứng trêи đỉnh của Yến Đô, dám đắc tội với người của họ chẳng khác nào tự tìm đường chết.
"Tống Hoa Vỹ, mau câm miệng lại cho tôi! Nếu còn nói bậy bạ nữa, anh nhất định sẽ hối hận đấy!"
Tống Hoa Nghĩa gầm lên, muốn xông lên bịt miệng Tống Hoa Vỹ lại.
Hắn đã nhìn thấy sát khí mạnh mẽ trong mắt Dương Thanh.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Tống Hoa Vỹ điên cuồng vang lên.
"Là của ông nội gọi. Hẳn là đốc thúc mình nhanh chóng phế bỏ tay chân của tên nhãi này, sau đó đưa về nhà họ Tống chịu phạt đây!"
Tống Hoa Vỹ nhìn điện thoại và nói với một nụ cười đắc ý.
Nói xong, hắn bắt cuộc gọi và cười nói: "Ông ơi, ông đừng vội, cháu đã gặp được Dương Thanh ở tập đoàn Nhạn Thanh rồi, đang chuẩn bị ra tay chặt đứt tay chân cậu ta…”
"Đồ khốn kiếp, nếu mày dám động vào một cọng lông của cậu Thanh thì sau này mày cút khỏi nhà họ Tống cho tao!"
Tống Hoa Vỹ chưa kịp nói xong thì Tống Thanh Sơn đã giận dữ gầm lên.
Vẻ mặt đắc ý vừa rồi của Tống Hoa Vỹ chợt sững sờ, mặt lộ ra vẻ khó tin.
Chính Tống Thanh Sơn là người bảo hắn đem người đi tìm Dương Thanh, sao đột nhiên lại đổi ý thế này?
"Ông à, cháu..."
Ngay khi Tống Hoa Vỹ định giải thích, Tống Thanh Sơn lại gầm lên: "Câm miệng lại cho tao! Lập tức xin cậu Thanh tha thứ, nếu như cậu Thanh không tha cho mày thì sau này Tống Thanh Sơn tao sẽ không có đứa cháu như mày nữa!”
Tống Hoa Vỹ lần này hoàn toàn hoảng sợ, Tống Thanh Sơn rõ ràng là thực sự tức giận, nếu lão ta thật sự không nhận hắn là cháu trai, thì vị trí người thừa kế nhà họ Tống cũng không liên quan gì đến hắn nữa rồi.
“Ông ơi, cháu biết rồi! Cháu biết rồi!”, Tống Hoa Vỹ vội đáp.
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Tống Hoa Vỹ đờ đẫn, hắn nhìn Dương Thanh thật sâu, lúc này hắn mới nhận ra thật sự không thể dây vào được chàng trai trẻ tuổi hơn đang ở trước mặt mình đây.
Mặc dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến Tống Thanh Sơn đột nhiên thay đổi quyết định, nhưng hắn biết chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, nếu không có được sự tha thứ của Dương Thanh, e rằng nhà họ Tống sẽ thực sự gặp rắc rối nghiêm trọng.
"Phụp!"
Trong sự ngạc nhiên của mọi người, Tống Hoa Vỹ vừa rồi