Tống Hoa Vỹ bị người mình đưa tới đánh gãy chân tay trước mặt mọi người, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng cả tập đoàn Nhạn Thanh.
Hiện giờ mọi người đều im như thóc, chỉ nghe thấy tiếng kêu rêи của Tống Hao Vỹ.
“Dẫn cậu chủ của chúng mày cút đi!”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Tống Hoa Vỹ, lớn tiếng quát đám cao thủ của hắn.
Tống Hoa Vỹ bị đưa đi, tập đoàn Nhạn Thanh yên tĩnh trở lại.
“Cảm ơn chủ tịch Thanh!”
Tống Hoa Nghĩa đi tới cảm ơn Dương Thanh.
Hắn ta biết rõ nếu không nhờ anh, chỉ sợ Tống Hoa Vỹ đã bỏ mạng.
Dương Thanh khẽ gật đầu: “Sau này anh cứ yên tâm làm việc ở Nhạn Thanh. Đương nhiên nếu anh còn muốn đoạt lại vị trí người thừa kế nhà họ Tống thì có thể quay về bất cứ lúc nào”.
Sau khi chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Dương Thanh, Tống Hoa Nghĩa nào còn ngấp nghé vị trí người thừa kế nhà họ Tống nữa?
Hắn ta lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chủ tịch Thanh yên tâm, tôi đã chọn đi theo cậu thì là người của cậu, cậu cứ việc dặn dò!”
Hắn ta cũng bắt đầu đổi xưng hô sang chủ tịch Thanh, rõ ràng đã chấp nhận làm nhân viên ở tập đoàn Nhạn Thanh.
Dương Thanh gật đầu đáp: “Được, sau này các anh cứ nghe theo sắp xếp của sếp Lạc”.
“Được!”
Tống Hoa Nghĩa cũng không bất mãn vì phải nghe theo Lạc Bân.
Sau khi Dương Thanh rời đi, hắn ta mới đi tìm Lạc Bân.
“Sếp Lạc, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp, có điều gì cần dặn dò ông cứ việc nói, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo”.
Tống Hoa Nghĩa gặp Lạc Bân, thái độ cực kỳ khiêm tốn.
Lý Hải Vinh và Tống Hoa Nhã cũng đang có mặt. Lạc Bân cười nói: “Chủ tịch vẫn luôn muốn mở thị trường nước ngoài. Vừa nãy tôi đã bàn bạc với Hải Vinh, định để mọi người ra nước ngoài khai thác thị trường cho tập đoàn Nhạn Thanh. Cậu có suy nghĩ gì không?”
Nghe vậy, Tống Hoa Nghĩa giật nảy mình.
Được vào làm trong tập đoàn Nhạn Thanh, có thể ở gần Dương Thanh hắn ta đã mãn nguyện lắm rồi, không ngờ Dương Thanh lại giao nhiệm vụ mở thị trường nước ngoài cho bọn họ.
Chứng tỏ Dương Thanh vô cùng tin tưởng họ.
Muốn mở thị trường nước ngoài phải đầu tư một khoản rất lớn, vậy mà Dương Thanh lại có thể yên tâm giao nhiệm vụ này cho cả gia đình hắn ta phụ trách.
“Tôi không có ý kiến, nghe theo sếp Lạc tất!”
Tống Hoa Nghĩa sững sờ một lúc mới gật đầu nói.
Lý Hải Vinh cũng mỉm cười: “Tôi cũng không có ý kiến!”
Lạc Bân lại nhìn sang Tống Hoa Nhã. Trong mắt Lý Hải Vinh và Tống Hoa Nghĩa đều tràn đầy kϊƈɦ động, chỉ có Tống Hoa Nhã dường như hơi thất vọng.
“Cô Nhã thì sao?”, Lạc Bân hỏi.
Giờ phút này, Lý Hải Vinh và Tống Hoa Nghĩa cũng nhìn sang Tống Hoa Nhã. Bọn họ là người thân nhất của cô ta, đương nhiên biết tại sao vẻ mặt cô ta lại như vậy.
“Tôi…”
Dường như Tống Hoa Nhã đã hạ quyết tâm, đang định trả lời lại bị Lý Hải Vinh nói chen vào: “Mẹ và anh con đều đồng ý, chắc con cũng không có ý kiến gì đâu nhỉ?”
Lạc Bân không hiểu suy