Lúc này, trong đại sảnh tầng một rộng lớn đông nghịt người.
Một trăm người mà Thái Hữu Vi dẫn tới đây bị dồn hết vào giữa, điều khiến người nhà họ Thái tuyệt vọng chính là, những người do Dương Thanh gọi đến đều có vóc dáng cao to.
Nếu đánh nhau thật, ba bố con nhà họ Thái chỉ có thể chết ở nơi này.
Câu "Ông thấy một nghìn anh em của tôi thế nào" từ Dương Thanh đã khiến Thái Hữu Vi choáng váng.
"Rốt cuộc cậu là ai?"
Tuy Thái Hữu Vi rất sợ hãi nhưng cũng không dám thể hiện ra, chỉ nghiêm nghị hỏi.
Nhưng khí thế hống hách của ông ta đã biến mất hẳn.
"Ông chưa điều tra rõ xem tôi là ai mà đã dám dẫn người tới đây đánh tôi à?", Dương Thanh hỏi với vẻ dí dỏm.
Thái Văn đang nằm trêи cáng cứu thương sợ tái mặt, người run lẩy bẩy.
Hắn ta cứ tưởng có bố mình ra mặt rồi, ngay cả người thuộc tám nhà quyền thế ở Yến Đô cũng không dám đối đầu với họ, nhưng bây giờ Dương Thanh mới gọi một cú điện thoại, chỉ sau mười phút, một nghìn người đã xuất hiện ở đây.
Nếu hắn ta vẫn chưa biết mình đã đắc tội với nhân vật lợi hại hơn cả tám nhà quyền thế ở Yến Đô thì đúng là ngu xuẩn.
Thái Quang đang đứng cạnh Thái Hữu Vi cũng thấp thỏm, vô thức lùi về sau một bước, sợ mình trở thành kẻ đứng mũi chịu sào.
"Chuyện hôm nay hoàn toàn là hiểu lầm, xin cậu nương tay cho, sau này, chắc chắn tôi sẽ đưa thằng con trời đánh kia và lễ trọng tới tận nhà xin lỗi".
Thái Hữu Vi cũng không phải người bình thường, sau khi biết mình không thắng nổi Dương Thanh thì nhún nhường ngay.
Dương Thanh lắc đầu: "Không được!"
Nghe thấy thế, sắc mặt Thái Hữu Vi càng thêm khó coi. Ông ta đã nghĩ đến việc Dương Thanh sẽ không dễ dàng tha cho họ nhưng lại không cam lòng, muốn thử xem sao, kết quả vẫn thế.
"Cậu ra giá đi!", Thái Hữu Vi chợt nói.
Dương Thanh hơi sửng sốt rồi mới hiểu ý đối phương, ông ta đang định bỏ tiền cho yên chuyện.
Đến giờ Trần Anh Hào đang đứng sau Dương Thanh mới hoàn hồn, nhất là khi trông thấy đám người đông nghịt, anh ta thấy máu trong người cũng sôi trào theo.
Anh ta đã đến Yến Đô một khoảng thời gian, đương nhiên cũng biết việc Dương Thanh gọi được một nghìn người chỉ trong mười phút có ý nghĩa gì.
Dương Thanh đã nói muốn cho nhà họ Trần thay thế nhà họ Thái, anh ta cứ tưởng Dương Thanh đùa, nhưng giờ anh ta đã hiểu, Dương Thanh không đùa mà thực sự có khả năng làm thế.
"Chẳng phải ông vừa nói nắm đấm của ai lớn hơn thì lời người đó nói chính là đạo lý ư? Sao giờ lại bảo tôi ra giá thế?", Dương Thanh mỉm cười.
Trong mắt Thái Hữu Vi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ông ta cắn răng: "Tôi nhận thua!"
Nếu Thái Hữu Vi quỳ xuống xin tha ngay, có lẽ Dương Thanh sẽ không coi ông ta ra gì, nhưng đến nước này mà ông ta vẫn định dùng tiền để mua sự an toàn, cũng không phải kẻ tầm thường đâu.
Nhưng trước giờ Dương Thanh chưa bao giờ nương tay với những ai định giết mình.
"Thái Hữu Vi, chẳng phải vừa nãy ông còn vênh váo nói sẽ khiến cậu Thanh sống không bằng chết ư? Sao giờ đã nhận thua rồi?"
Sau khi do dự mấy giây, rốt cuộc Trần Anh Hào cũng đứng dậy, chế giễu: "Nếu tôi không đoán sai, chắc