“Được, tôi cũng thích nói chuyện với người thông minh”.
Dứt lời, Mạc Đông Húc nhét một chiếc thẻ ngân hàng vào tay Dương Thanh: “Trong này có năm triệu, chỉ cần anh chịu rời khỏi Hoa Nhã, số tiền này là của anh”.
Dương Thanh nhìn anh ta bằng ánh mắt quái lạ, bỗng thấy nực cười. Bản thân anh ta đã kết hôn, sao còn muốn anh rời xa Tống Hoa Nhã?
“Cậu đang đứng núi này trông núi nọ đấy à?”
Dương Thanh không nhận thẻ, chỉ cười híp mắt hỏi.
Mạc Đông Húc cười lạnh một tiếng: “Anh sai rồi! Không phải tôi không quên được cô ta, mà là muốn cô ta phải độc thân cả đời!”
Dương Thanh nghe ra được sự thù ghét trong lời nói của Mạc Đông Húc.
Anh cứ tưởng anh ta vẫn còn thương nhớ Tống Hoa Nhã, không ngờ là muốn hủy hoại cuộc đời cô ta.
“Tôi nghe nói năm đó cậu trốn làm đám cưới, còn có tin đã chết thì phải?”, Dương Thanh hỏi.
“Con đàn bà đê tiện kia lừa gạt tình cảm của tôi, suýt nữa hủy cuộc đời tôi. Tôi phúc lớn mạng lớn mới sống được đến bây giờ. Ngày nào tôi còn sống, cô ta đừng mong được sống tốt”, Mạc Đông Húc nghiến răng nghiến lợi nói.
Chẳng lẽ giữa anh ta và Tống Hoa Nhã thực sự còn ẩn tình khác?
“Cậu cũng kết hôn rồi, tha cho cô ấy đi! Tất cả đã qua hết rồi”, Dương Thanh khuyên nhủ.
Anh không hề có ý định nhúng tay vào thù oán giữa Mạc Đông Húc và Tống Hoa Nhã, nhưng bây giờ Tống Hoa Nhã là người của anh, ngày mai phải ra nước ngoài mở rộng thị trường cho anh. Anh không muốn Mạc Đông Húc khiến cô ta bị ảnh hưởng.
“Anh là cái thá gì? Biết cái gì mà nói? Tha cho cô ta? Sao có thể chứ? Anh không biết