Dương Thanh còn tưởng Mạc Dông Húc vì một vài nguyên nhân bất khả kháng mới bắt buộc phải rời xa Tống Hoa Nhã, thậm chí còn loan tin mình chết ở nước ngoài.
Nhưng anh không ngờ anh ta chia tay Tống Hoa Nhã chỉ vì người nhà cô ta không được gia tộc chào đón nên tự cho là mình bị lừa gạt tình cảm, thậm chí còn muốn trả thù.
Loại người này đúng là ngàn năm khó gặp.
Ba mươi phút sau, xe của Dương Thanh đỗ lại trong bãi đỗ xe của Dạ Thượng Hoàng Triều.
Hiện giờ đang là cuộc sống về đêm náo nhiệt nhất, bãi đỗ xe trước cửa Dạ Thượng Hoàng Triều đã chật kín đủ mọi xe sang.
“Xem ra cũng là một chỗ ăn chơi cao cấp của Yến Đô”.
Dương Thanh nhìn lướt qua, đều là xe sang hàng triệu, hàng chục triệu trở lên. Trong đó còn có không ít chiếc giá trị chục triệu bản số lượng có hạn có tốc độ đỉnh cao.
Chiếc Phaeton đặt làm riêng của Dương Thanh ở giữa đống xe này rất lạc loài, dù sao không phải ai cũng hiểu xe.
“Thái Thị!”
Đi tới cửa, Dương Thanh thấy bên cạnh tấm biển “Dạ Thượng Hoàng Triều” còn có hai chữ “Thái Thị” màu đỏ sáng rực.
“Thì ra là sản nghiệp của nhà họ Thái lúc trước!”, Dương Thanh nở nụ cười.
Hôm nay Thái Hoàng đã tới tập đoàn Nhạn Thanh ký hợp đồng chuyển nhượng toàn bộ sản nghiệp dưới trướng gia tộc với giá cực thấp. Vậy nên hiện giờ Dạ Thượng Hoàng Triều là của anh.
Nhưng Dương Thanh định giao toàn bộ những sản nghiệp ấy cho nhà họ Trần quản lý.
“Chào anh Thanh!”
Dương Thanh vừa bước vào, hai cô nàng xinh đẹp đứng đón khách ở cửa lập tức cung kính chào.
“Các cô biết tôi à?”
Dương Thanh ngạc nhiên hỏi.
Một cô nàng tươi cười nói: “Sếp Trần đã cho chúng tôi xem ảnh của anh, nói anh là vị khách tôn quý nhất của chúng tôi, phải đón tiếp và phục vụ chu đáo nhất”.
“Phòng Đế Vương đã được chuẩn bị sẵn, anh có muốn tới luôn không?”
Nghe vậy Dương Thanh mới hiểu ra, lắc đầu cười đáp: “Không cần, tôi tới với bạn”.
Vừa nãy trêи đường tới, Tống Hoa Nhã đã nói số phòng cho anh nên có thể dễ dàng tìm thấy.
“Dương Thanh!”
Anh vừa bước vào, Tống Hoa Nhã vội vàng gọi một tiếng.
Lúc ở ngoài cửa, Dương Thanh còn nghe thấy mấy cô bạn kia đang khuyên Tống Hoa Nhã chia tay mình.
“Mạc Đông Húc đâu?”
Thấy Dương Thanh đi vào một mình, Dương Tùng đứng bật dậy cau mày hỏi: “Anh không làm gì cậu ấy đấy chứ?”
“Mạc Đông Húc là con rể nhà họ Tôn, anh ta chỉ là một thằng nghèo kiết xác thì làm gì được?”
Thượng Hiểu Hà châm chọc nói.
Vương Hoan cũng cười lạnh: “Phải đó, nghe nói lần này Mạc Đông Húc trở về là để tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Tôn. Vợ của cậu ấy là con gái của ông chủ Tôn, địa vị của cậu ấy trong nhà họ Tôn không hề thấp”.
Cùng lúc đó, cửa phòng bị mở ra, Mạc Đông Húc và Tôn Mỹ Quyên bước vào.
“Mọi người đang nói gì mà vui vẻ thế?”, Mạc Đông Húc tươi cười hỏi.
“Chúng mình đang khen cậu đấy. Lần này cậu về nước là để phụ trách chức vụ quan trọng nào đó phải không?”
Thượng Hiểu Hà nịnh nọt hỏi.
“Ha ha, thực sự bị mọi người đoán đúng rồi”.
Mạc Đông Húc cười nói: “Lần này trở về, mình sẽ làm tổng giám đốc tập đoàn Tôn Thị, quản lý tập đoàn cho bố vợ”.
“Trời ơi! Tổng giám đốc tập đoàn Tôn Thị á? Đông Húc đúng là niềm kiêu hãnh của lớp mình!”
“Sau này nhà họ Dương của mình phải nhờ Đông Húc giúp đỡ nhiều