*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Thanh cũng chưa gặp phải những tình huống này, từ trước tới nay Tần Thanh Tâm rất tin tưởng anh.
Anh cũng không quen nói dối, bởi vậy Tần Thanh Tâm vừa hỏi như vậy, anh nhất thời hoảng hốt.
"Hình như có người phụ nữ đi ngang qua bị sái chân, anh thấy bên kia có rất nhiều người đang giúp đỡ cô ta".
Dương Thanh sợ Tần Thanh Tâm suy nghĩ lung tung, đành lựa chọn nói dối cô.
Đây là lần đầu tiên anh nói dối Tần Thanh Tâm, nhưng vừa nói xong ngay cả anh cũng thấy chẳng đáng tin chút nào.
Tần Thanh Tâm ở đầu điện thoại bên kia càng thêm thất vọng.
Tiếng thét lúc nãy rõ ràng là đang ở ngay bên cạnh Dương Thanh.
Điều quan trọng nhất là trước đó Dương Thanh nói rất tự tin, nhưng bây giờ giọng anh rất yếu ớt.
Rõ ràng là đang chột dạ.
"Được, em biết rồi, vậy anh làm xong nhớ về nhà sớm".
Tần Thanh Tâm cố gắng đè nén lửa giận, bình tĩnh nói.
"Dương Thanh, anh có thể giúp tôi một chút không? Hình như tôi bị trật chân rồi? Nền phòng tắm trơn quá, tôi không đứng lên đươc".
Tần Thanh Tâm vẫn chưa cúp điện thoại, tiếng cầu cứu của Hạ Hà lại vang lên lần nữa.
Dương Thanh cũng không phát hiện anh chưa cúp điện thoại, vội vàng nói: "Tôi đến đây!"
Cùng lúc đó, bên trong dinh thự Vân Phong.
Bàn tay đang siết chặt điện thoại của Tần Thanh Tâm bỗng run lên, trong mắt ngập tràn khó tin.
Cho dù lời nói lúc nãy của Dương Thanh