*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Thanh mỉm cười nhìn Mã Siêu rồi nhìn sang Ngải Lâm, áy náy nói: “Xin lỗi chị!”
Ngải Lâm biết nhà họ Quan đến gây sự không thể trách anh được.
Cô ấy lắc đầu nói: “Chị không trách cậu, không cần tự trách”.
“Phải đấy anh Thanh, em và Ngải Lâm không trách anh đâu”.
Mã Siêu cũng vội vàng lên tiếng: “Anh đừng làm chuyện khờ khạo. Tập đoàn Nhạn Thanh là thứ duy nhất bác gái để lại cho anh, không thể để nó bị tổn hại”.
“Muốn bồi thường cứ cho họ tập đoàn Tân Thảo là được”.
Dương Thanh lắc đầu. Đối phương đã nhắc tới tập đoàn Nhạn Thanh, đương nhiên phải biết rõ tầm quan trọng của nó với anh.
Sao các tập đoàn khác có thể thay thế được?
“Tình anh em thật sâu nặng!”
Quan Hân cười trào phúng nói: “Anh không biết hôm nay chúng tôi tới đây đều nhờ người anh tốt của anh ban tặng sao?”
Cô ta châm chọc nhìn Mã Siêu.
“Cô câm miệng đi!”
“Người ngoài không thể chia rẽ tôi và anh Thanh!”
Mã Siêu cả giận nói: “Tôi khuyên các người tốt nhất hãy nghe lời anh Thanh lập tức rời đi. Nếu không các người sẽ phải trả giá đắt vì chuyện ngày hôm nay!”
“Thật đáng tiếc”.
Quan Hân lắc đầu cười nói: “Bị người anh tốt liên lụy đến cả đám cưới cũng bị phá, thế mà anh vẫn không trách móc anh ta”.
“Xem ra trong lòng anh, người anh này còn quan trọng hơn cả vợ cậu”.
Quan Hân vẫn tiếp tục châm ngòi ly gián.
“Nếu cô muốn châm ngòi, tôi khuyên cô dừng được rồi đấy”.
Mã Siêu chưa lên tiếng, Ngải Lâm đã bước tới nắm tay anh ta, nhìn Quan Hân nói: “Cô không biết Dương Thanh là ai, cũng sẽ không hiểu được quan hệ của hai vợ chồng chúng tôi và cậu ấy”. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
“Kể cả Dương Thanh có địa vị cao hơn tôi trong lòng chồng tôi, tôi cũng sẽ không giận”.
“Nhưng nếu tôi biết Mã Siêu coi trọng tôi hơn Dương Thanh, tôi sẽ tức giận”.
Nghe Ngải Lâm nói vậy, Mã Siêu vô cùng cảm động.
Dương Thanh là anh em kề vai sống chết với anh ta, Ngải Lâm là người con gái anh ta yêu nhất đời này.
Cả hai đều có địa vị rất cao trong lòng anh ta, thậm chí còn cao hơn chính bản thân anh ta.
Nếu bắt anh ta phải lựa chọn giữa hai người họ, anh ta thà chết đi còn hơn.
Anh ta hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Ngải Lâm.
Dương Thanh cũng rất cảm động. Nhưng Ngải Lâm và Mã Siêu càng không trách anh, anh lại càng thấy áy náy.
“Các người có muốn một nửa cổ phần của tập đoàn Nhạn Thanh không?”
Dương Thanh nhìn hai