*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu Hoàng tộc họ Vũ đã chủ động lấy lòng, sao Dương Thanh có thể không nể mặt người ta được?
“Ông Ninh nói đúng lắm, chỉ là không biết ông muốn nói gì?”
Dương Thanh cười híp mắt đáp.
Vũ Ninh có thể cảm nhận được, Dương Thanh không hề tôn kính mình.
Giọng điệu như đang nói chuyện với người bình thường khiến ông ta cảm thấy trêи người Dương Thanh toát ra vẻ uy nghiêm.
Ông ta từng gặp không ít người có địa vị rất cao. Ngoại trừ chủ nhân của Hoàng tộc và Vương tộc, chưa từng có ai đem đến cho ông ta cảm giác như vậy.
Ông ta càng thêm chắc chắn, Dương Thanh không phải kẻ tầm thường.
Ông ta mỉm cười, lại hỏi Quan Hồng Nghị: “Không biết lời tôi vừa nói có phải sự thật hay không?”
Quan Hồng Nghị hừ lạnh một tiếng: “Đúng là tối qua người của Vương tộc họ Quan chúng tôi đã vây đánh anh em của cậu ta. Nhưng ông Ninh có biết tại sao chúng tôi lại vây đánh người ta không? Còn là ở trong Vương phủ họ Quan của tôi?”
Vũ Ninh hơi ngạc nhiên, cứ tưởng Mã Siêu bị cao thủ Vương tộc họ Quan vây đánh ở bên ngoài, bây giờ mới biết là ở trong phủ Quan Vương.
Nhưng như vậy cũng không khiến ông ta từ bỏ ý định đứng về phía Dương Thanh, ngược lại còn thêm quyết tâm.
Dương Thanh còn trẻ như vậy, anh em của anh sẽ còn trẻ hơn nữa.
Tối qua anh em của Dương Thanh một mình xông vào phủ Quan Vương?
Một người trẻ tuổi có thể khiến một đám cao thủ của phủ Quan Vương phải vây đánh, chứng tỏ điều gì?
Chỉ có thể chứng tỏ thực lực của người trẻ tuổi kia cực kỳ xuất chúng, mạnh đến mức cần một đám cao thủ phải cùng vây đánh.
“Xin rửa tai lắng nghe!”
Vũ Ninh cười nói.
“Mã Siêu, anh em của cậu ta đêm hôm xông vào phủ Quan Vương, tiêu diệt năm nhóm tuần tra của chúng tôi, còn ngang nhiên giết cháu gái tôi ngay trước mặt tôi”.
Quan Hồng Nghị nghiến răng nghiến lợi nói: “Thử hỏi ông Ninh, nếu ông gặp phải chuyện này sẽ xử lý thế nào?”
Vũ Ninh lại càng kinh hãi. Ông ta biết Quan Hồng Nghị là cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ. Vậy mà Mã Siêu lại giết chết cháu gái của Quan Hồng Nghị ngay trước mặt ông ta.
Chứng tỏ trong hàng ngũ vây đánh Mã Siêu tối qua có cả Quan Hồng Nghị.
Thiên phú võ thuật quá kinh người.
Lúc này, ông ta chợt cảm thấy hưng phấn, muốn cảm ơn thằng con trai ngốc của mình. Nếu không nhờ anh ta, đừng nói là có cơ hội trợ giúp hai thiên tài võ thuật, thậm chí đến cả ông ta cũng đã mất mạng rồi.
“Ông đã nói như vậy, tôi cũng muốn hỏi tại sao anh em của tôi lại phải xông vào phủ Quan Vương? Còn giết cháu gái của ông?”
Dương Thanh lạnh giọng chất vấn.
Ánh mắt Quan Hồng Nghị khẽ biến đổi, chỉ hừ lạnh không đáp.
“Chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình gì khác sao?”
Vũ Ninh tỏ vẻ kinh ngạc.
“Chính là vì cô cháu gái bị anh em tôi giết mà Đại vương tử nhắc đến kia phái người ám sát em gái thất lạc nhiều năm vừa mới tìm thấy của cậu ấy”.
“Đến tận bây giờ, cô bé kia vẫn đang hôn mê bất tỉnh, đời này còn có thể tỉnh lại hay không cũng không biết”.
“Còn cháu gái của Đại vương tử phái người ám sát cô bé ấy chỉ vì muốn chia rẽ quan hệ của tôi và Mã Siêu”.
“Cô ta muốn cậu ấy nghĩ là bị tôi liên lụy nên em gái mới gặp nạn”.
“Chỉ vì muốn châm ngòi ly gián chúng tôi, cô ta có thể nhẫn tâm ra tay với một cô bé vô tội. Ông Ninh phân xử xem, ả đàn bà độc ác như vậy không đáng chết sao?”
Dương Thanh càng nói càng tức giận. Nếu Mã Siêu không