Dù sao ở đây cũng là Vương tộc họ Quan, tuy Dương Thanh cũng muốn lấy mạng Quan Hồng Nghị để báo thù cho Mã Siêu nhưng cũng hiểu rõ, nếu thực sự giết ông ta ở đây, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Hơn nữa, anh vừa nhận được tin nhắn của Đổng Chiêm Cương nói Mã Siêu tỉnh lại rồi.
Nếu không anh cũng sẽ không tốn thời gian ở lại đây như vậy.
Bây giờ có người của Hoàng tộc họ Vũ chủ động ra mặt, không chỉ gây áp lực lên Vương tộc họ Quan, còn có thể báo thù cho Mã Siêu, anh còn gì không hài lòng?
Tuy vương tộc họ Quan có thể lấy ra một trăm tỷ nhưng đây cũng không phải số tiền nhỏ.
Huống hồ còn muốn phế bỏ một cánh tay của Quan Hồng Nghị, đủ để trả thù cho Mã Siêu rồi.
Chỉ là không biết Vương tộc họ Quan có chịu đền bù như vậy hay không.
Sắc mặt Quan Hồng Nghị vô cùng khó coi. Vũ Ninh không thèm nể mặt Vương tộc họ Quan một chút nào.
“Ông Ninh, chuyện này không liên quan tới Hoàng tộc họ Vũ. Ông nhúng tay vào không tốt lắm đâu!”
Lúc này, một lão già bên phe Quan Hồng Nghị nhìn chằm chằm Vũ Ninh nói.
Ánh mắt Vũ Ninh trở nên lạnh lùng: “Chủ của ông còn chưa lên tiếng, ông là cái thá gì mà đòi chỉ dạy tôi?”
Vẻ mặt người kia lập tức cứng đờ, giận run người. Dù sao lão ta cũng là một người có địa vị rất cao trong Vương tộc họ Quan, chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.
Thế nhưng Vũ Ninh là người của Hoàng tộc, còn đứng đầu nhánh hai của Hoàng tộc họ Vũ. Dù có là Quan Hồng Nghị cũng không dám nổi giận với ông ta.
“Nếu cậu là đàn ông thì tự đứng ra chống lại Vương tộc họ Quan đi, trốn sau lưng Hoàng tộc họ Vũ làm gì?”
Quan Hồng Nghị không thèm để ý tới Vũ Ninh, chỉ nhìn Dương Thanh nói.
Dương Thanh bật cười châm chọc: “Lúc người của Vương tộc họ Quan các ông lén lút ám sát một cô gái vô tội, sao các ông đối đầu trực tiếp với tôi?”
“Lúc một đám cao thủ nhà họ Quan các người vây đánh anh em của tôi, Đại vương tử như ông còn dùng súng đánh lén, sao không nghĩ tới chuyện đối đầu trực tiếp với tôi?”
Dương Thanh liên tục chất vấn khiến sắc mặt Quan Hồng Nghị ngày càng sa sầm. Bởi vì những lời này đều là sự thật.
Vũ Ninh cũng mỉa mai nói: “Quan Vương là người có danh tiếng lẫy lừng, không ngờ Đại vương tử như ông lại là đồ vô dụng không biết xấu hổ như vậy”.
Nếu đã lựa chọn xong, đương nhiên Vũ Ninh sẽ không nể mặt, trắng trợn sỉ nhục Quan Hồng Nghị.
Vũ Ninh đang định nói tiếp đã bị Dương Thanh chen ngang: “Không sao, Đại vương tử có thể không cần mặt mũi, nhưng tôi vẫn cần. Ông đã muốn tôi đứng ra đối đầu chính diện với các người, tôi sẽ cho ông toại nguyện”.
Nghe thấy thế, Vũ Ninh vội vàng nói: “Cậu Thanh yên tâm. Nếu Vương tộc họ Quan dám làm gì không biết xấu hổ, tôi cũng sẽ không để yên đâu”.
Dương Thanh cười đáp: “Vậy thì cảm ơn ý tốt của ông Ninh”.
Vũ Ninh lập tức lắc đầu đáp: “Cậu Thanh khách sáo quá!”
Dương Thanh dứt khoát bước lên giễu cợt nhìn Quan Hồng Nghị: “Không phải Đại vương tử muốn tôi không trốn sau lưng người khác đấy sao? Bây giờ tôi đứng ra rồi, không biết ông có gì chỉ dạy?”
“Đương nhiên, ông cũng có thể dùng lại thủ đoạn đã dùng với anh em của tôi, bắn súng cũng được, phái toàn bộ cao thủ trong Vương tộc họ Quan vây đánh tôi cũng được. Các người cứ việc ra chiêu, tôi tiếp hết!”
Dương Thanh được Vũ Ninh ủng hộ, Quan Hồng Nghị không dám làm vậy.
Đám dòng chính của Vương tộc họ Quan đều âm trầm nhìn Dương Thanh, muốn dùng ánh mắt giết anh.
Dương Thanh không hề e sợ, đứng đối diện cách Quan Hồng Nghị hai mét, chờ ông ta lên tiếng.
Vũ Ninh khẽ nhếch môi nở nụ cười sâu xa.
Quan Duyệt rất lo lắng. Vũ Tử Khai ở bên cạnh an ủi: “Vợ yên tâm, có anh ở đây, không ai có thể làm hại sư phụ đâu”.
Vũ Ninh cũng liếc nhìn Quan Duyệt, khẽ cười nói: “Cháu yên tâm, có bác ở đây, dù Quan Vương tự mình tới cũng không thể làm gì