Nghe thấy lời ông chủ nói, vẻ mặt của Hàn Tam Thiên chứa đầy sự xấu hổ. Vui vẻ thì không có, nhưng phiền toái thi lại có, làm sao để giải thích rõ ràng cho Tô Nghênh Hạ hiểu, quả thực là một vấn đề nan giải."Ông chủ, ông có ăn bớt ăn xén tiền thuê nhà không vậy? Nếu như bị phát hiện thì ông định giải thích thế nào?" Hàn Tam Thiên hỏi ông chủ,Ông chủ không nhịn được bật cười, nói: “Chuyện này thì cậu lại hỏi đúng người rồi. Mấy việc như ăn bớt ăn xén tiền thuê nhà, tất nhiên là phải chú ý đến kỹ xào, nhưng tôi lại không có kinh nghiệm trong lĩnh Vực này."Hàn Tam Thiên trực tiếp trợn mắt tỏ vẻ xem thường, hại anh nghe nghiêm túc như vậy, không nghĩ tới ông chủ lại đang đùa giỡn với minh.Trên mặt của ông chủ cũng lộ ra sự xấu hổ, tiếp tục nói: “Vì sao đàn ông chúng ta phải đi kiếm tiền? Chính là để cho vợ mình tiêu! Mấy chuyện đại nghịch bất đạo như ăn bớt ăn xén tiền thuê nhà, làm sao tôi có thể làm được chử. Người như tôi, không hề nghĩ đến mấy chuyện đỏ bao giờ.""Vất vả cực khổ cả đời, còn không phải là vì muốn người phụ nữ của minh vui vẻ sao? Thời xưa có Chu U Vương vị đổi lấy một nụ cười của Bao Tự mà đốt lửa diễu chư hầu. Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên dẫn quân Thanh xâm nhập, mới để lại mấy câu như "Đồng khốc lục quân câu cảo tố"" và trùng quan giận dữ vì hồng nhan. Từ xưa đến nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chúng ta đều là những đại anh hùng."**Sáu quân khóc lóc thảm thiết đều mặc áo trắng để tang" - Một câu thơ trong bài thơ Viên Viên khúc của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp.Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, nói: “Ông đã sợ vợ đến cảnh giới này, thất kính thất kinh rồi."Ông chủ cười ha ha, xấu hổ lau mặt.Đến thời gian, Hàn Tam Thiên lái xe tới trước của công ty.Tô Nghênh Hạ ra khỏi công ty, lại nhìn thấy chiếc xe Audi, khuôn mặtcủa cô chứa đầy vẻ ngạc nhiên."Anh... Anh làm thế nào mà lấy xe về được vậy?" Tô Nghênh Hạ không dám tin hỏi. Cô hiểu rất ro tinh cách của Tuong Lam, một khi mẹ quyết định muốn đổi xe thì mười con trâu cũng không kéo lại được. Hơn nữa trong suy nghĩa của Tường Lam, địa vị của Hàn Tam Thiên rất thấp, anh làm sao có thể làm được chuyện này chứ? Trên đời có kỳ tích, nhưng loại kỳ tích này tuyệt đối không thể xảy ra ở trên người Tưởng Lam“Em lên xe đã rồi nói sau." Hàn Tam Thiên nói.Tõ Nghênh Hạ cảm thấy bản thân giống như là đang nằm mơ, chẳng lẽ mẹ đột nhiên nghĩ thông suốt, bắt đầu đánh giá cao Hàn Tam Thiên?"Chuyện này là sao vậy, mau nói cho em nghe một chút đi." Sau khi lên xe, Tô Nghênh Hạ gấp không chờ nổi hỏi. Nếu Tưởng Lam thật sự có cải nhìn khác về Hàn Tam Thiên, cô sẽ vô cùng vui sướng.“Khụ khụ." Hàn Tam Thiên hắng giọng, nói: “Em có tin cái thứ gọi là vận may không?""Vận may sao, nhưng vận may cũng không “trị" được mẹ em đâu." Tô Nghênh Hạ nói."Ngày hôm qua anh đi mua xe, cửa hàng 4s có hoạt động rút thăm trúng thường, trùng hợp anh lại may mắn đoạt giải mua một chiếc tặng một chiếc." Hản Tam Thiên trịnh trọng nói.Tô Nghênh Hạ đầu tiên là kinh ngạc nhìn về phía Hàn Tam Thiên, sau đó vẻ mặt bắt đầu trở nên u ám, rồi kể tiếp lại là vẻ mặt ngưỡng mộ nhin Hàn Tam Thiên, nói: “Ai nha, anh lợi hại thật sự, lại có thể trúng thưởng mua một chiếc tặng một chiếc."Trong lòng Hàn Tam Thiên không khỏi cảm thấy chột dạ, cải trán ứa mồ hội lạnh, mắt nhìn thẳng về phía trước, nói: “Là thật."Tô Nghênh Hạ cong chiếc đùi trắng như tuyết, đôi tay chống nạnh nói: "Nếu như vậy, hay là em cũng đi rút thưởng nhỉ?"Hàn Tam Thiên lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ, nói: "Thôi bỏ đi, sự kiệnnày của người ta đã kết thúc rồi."“Hàn Tam Thiên, có phải anh coi em là một đứa ngốc đúng không? Anh nghĩ em sẽ tin mấy chuyện vớ vẩn này ha?" Tô Nghênh Hạ lập tức trở nên nóng này, tức giận đến nỗi bộ ngực run lên, liên tục phập phồng kịch liệt.Chính bản thân Hàn Tam Thiên cũng biết lý do này rất vô lý, nhưng anh lại không thể nghĩ ra lý do nào khác, số may mắn còn sót lại lập tức hỏa thành những mảnh vụn, anh chỉ có thể thừa nhận: "Anh đi mua một chiếc khác.""Anh cũng giàu quả ha." Tô Nghênh Hạ bĩu môi nói, càng ngày càng tò mò người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu tiền riêng. Nhưng cô vẫn tự nhỏ trong lòng, to mò thi cứ tò mò, anh có tiền là việc của anh, đâu có liên quan gì đến mình đâu.Về đến nhà, cũng không nói việc anh lại mua xe cho Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu nghe, cô sợ sẽ khiển bọn họ sợ hãi.Ăn cơm chiều xong. Tô Nghênh Hạ trở về phòng bắt đầu buôn điện thoại với Thẩm Linh Dao, đề tài là về hoàng tử bé dương cầm đang nổi tiếng trên mạng. Hàn Tam Thiên nằm trên tấm đệm dưới mặt đất lằng lặng nghe, cũng trộm dùng di động thăm dò trên mạng một chút, không nghĩ tới chấn động thật đúng là không nhỏ. Một lượng lớn người hâm mộ kêu gào muốn tìm ra hoàng tử bé dương cầm, thậm chí có cả những người không biết ngượng mồm gọi chồng ơi, điều này khiến Hàn Tam Thiên thật sự cạn lời không biết phải nói gì.Sáng sớm hôm sau, sau khi chạy bộ buổi sáng, Hàn Tam Thiên đưa Tô Nghênh Hạ đi làm như bình thường, sau đó đi tới cao ốc Minh Châu. Nơi này cũng được người dân ở đây gọi là tòa nhà đĩa bay, tạo hình của mái nhà là một vòng tròn rất lớn, hình dáng của cả tòa nhà không khác gi một cây nấm, thuộc loại kiến trúc mang tiêu chí của Vân Thành.Vòng tròn trên tầng cao nhất là nhà hàng pha lê, là tiệm cơm Tây nỗi danh nhất Vân Thành. Bình thường muốn ăn com ở nhà hàng pha lê, ít nhất phải đặt trước một tuần.Bốn phía của nhà ăn đều là cửa số sát đất, có thể quan sát toàn bộ phong cảnh ở Vân Thành. Mà pha lê ở dưới chân cũng được chế tạo từnhững công nghệ đặc biệt, có thể phản chiếu những môi trường khác nhau. Cũng có người gan lớn trong lúc dùng bữa sẽ bào nhà hàng tất hết tất cả hiệu ứng đặc biệt, trực tiếp nhìn xuống phía dưới với độ cao hơn trăm mét, nhẹ nhàng dùng bữa.Lúc Hàn Tam Thiên tới nhà hàng, bằng bàn lễ tân gọi quản lý tới đây.Quản lý là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, không bụng phệ giống như bao người bình thường khác, trái lại còn vô cùng nhanh nhẹn gọn gàng, mặc một bộ âu phục trang trọng, giống như quản gia của các vị quý tộc."Tiên sinh, ngài có yêu cầu gì sao?" Quản lý hỏi Hàn Tam Thiên."Ngày 22 tháng này, muốn bao toàn bộ nhà hàng, tiền không đề." Hàn Tam Thiên nói. vấnBao toàn bộ nhà hàng, xưa nay chỉ xảy ra đúng một lần. Vào hai năm trước có một vị công tử nhà giàu nào đó đã lựa chọn địa điểm