Nhìn bộ dáng che miệng châm biếm cười khẽ của Tô Diệc Hàm, Thẩm Linh Dao tức điên cả người."Ngày hai mươi hai thi thế nào, cùng một ngày có thể nói rõ cái gi." Thẩm Linh Dao nói.Tô Diệc Hàm đúng là cố ý dùng chuyện này để châm chọc Tô Nghênh Hạ, nếu Thầm Linh Dao tiếp lời, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp tục trách cứ Tô Nghênh Hạ."Chẳng nói rõ cái gì hết á, chỉ là khoảng cách mà thôi, dù sao cũng xảy ra trong cùng một ngày, tôi không nói gì, nhưng không ngăn được người ngoài nhỏ tới ngày hai mươi hai cách đây ba năm nha." Tô Diệc Hàm nói."Cùng ngày có rất nhiều chuyện đã xảy ra, cô chẳng phải cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, liên quan gì tới cô à?" Thầm Linh Dao hỏi vận lại.Tô Diệc Hàm hừ lạnh một tiếng, nói: "Chẳng liên quan gì đến tôi thì sao, it nhất tôi không có cái loại đàn ông bất lực ấy, hơn nữa người mà sau này tôi phải lấy, cô căn bản là không thể tượng tượng ra trong nhà anh ấy có bao nhiêu tiền."Chuyện sinh lễ Thẩm Linh Dao đã từng nghe Tô Nghênh Hạ nhắc tới, tiền mặt, vàng ngọc, sinh lễ vô cùng kinh người, gia cảnh của đối phương tất nhiên là rất lớn, mà Tô Diệc Hàm lại là người có triển vọng nhất."Nhà giàu có sâu như biển, cô chưa nghe qua hở, chờ làm người đànbà oán trách chồng nơi khuê phòng đi." Thẩm Linh Dao nói. Tô Diệc Hàm chẳng mày may để ý đến lời nói đó, đắc ý nói: "Dù là người đàn bà oán trách chồng nơi khuê phòng thì làm sao, tôi thà làmbà vợ oán chồng trong căn phòng đầy hàng hiệu, còn hơn gả cho mộtthằng đàn ông nhà có bốn vách tường chỉ biết bám váy đàn bà."Tô Nghênh Hạ thật sự không nghe nổi nữa, lạnh giọng nói: "Tô Diệc Hàm, không việc gì khác nữa, thi cô có thể đi ra ngoài.""Ngày hai mươi hai ấy à, đúng là một ngày tốt, nhưng với người nào đó mà nói, lại là một bi kịch." Tô Diệc Hàm cầm tài liệu, vừa đi vừa nói,Đợi đến khi Tô Diệc Hàm đi rồi, Thẩm Linh Dao nhìn Tô Nghênh Hạ sắc mặt khó coi an ủi: "Nghênh Hạ, cậu đừng nghe cái bà tám kia nói bậy bạ, loại đàn bà đó chinh là khẩu nghiệp."Tô Nghênh Hạ khổ sở cười, nói: "Ngày hai mươi hai ba năm trước, tôi thật sự rất tuyệt vọng, cô ta nói đúng đấy. Chẳng qua giờ đây... Tớ đã nghĩ thông suốt rồi.""Cũng không biết là tên chó chết nào, cử phải chọn ngày hai mươi hai, đây chẳng phải là cố ý nhằm vào cậu sao?" Mặt mày Thầm Linh Dao câm tức bực bội, mốc thời gian nhạy cảm như này, tất nhiên sẽ làm cho mấy mụ nhiều chuyện ở thành phố Vân bất đầu thảo luận đám cưới của Tô Nghênh Hạ, đến lúc đó, lại bị người khác đem ra so sánh."Đây là sự sắp xếp của người ta, ngày hai mươi hai cũng đâu phải chỉ thuộc về minh tớ, tại sao có thể nói là cổ ý nhằm vào tớ chứ." Tô Nghênh Hạ cười khổ nói, người chị em này của cô, mù quáng thiên về người mình rất nghiêm trọng.Thẩm Linh Dao cũng chỉ giận dữ nói nói vậy thôi, cô biết chuyện này không đến mức thật sự vi nhằm vào Tô Nghênh Hạ, nhưng lúc này đây Tõ Nghênh Hạ bị người ta xia xỏi là điều không thể tránh khỏi."Thôi bỏ đi, dù sao đã ba năm rồi, trái tim của cậu chắc hẳn cũng trui rèn rất mạnh mẽ, cho dù có người cố ý nhắc tới chuyện ba năm trước, cậu cũng đừng để ý nhé." Thẩm Linh Dao nói.Tô Nghênh Hạ gật đầu, nói: "Yên tâm đi, tớ chịu được mọi đả kích, hơn nữa cuộc sống bây giờ với tớ mà nói, thật sự rất tốt."Ngày hôm đó tan tầm, bên cạnh chiếc Audi của Hàn Tam Thiên dừng một con Ferrari màu đỏ, hai bên so sánh lộ rõ sự khác biệt.Mà người đàn ông đứng cạnh con Ferrari, tuy vẻ ngoài không sánh bằng Hàn Tam Thiên, nhưng ở trong cái xã hội mà tiền tài lộng quyền này, một chiếc Ferrari đủ để hơn sắc đẹp."Người anh em, cậu tới đón bạn gái tan làm hà?" Người đàn ông hỏi Hàn Tam Thiên."Vợ." Hàn Tam Thiên nói, anh biết người đàn ông kia, ở ba năm này, yên lặng nhìn Tô Nghênh Hạ tan tầm, anh ta thường xuyên sẽ xuất hiện, mà người anh ta đợi, cũng là Tô Nghênh Hạ.Người đàn ông tên là Dương Bằng, đã thích Tô Nghênh Hạ rất lâu, dù Tô Nghênh Hạ kết hôn rồi cũng không từ bỏ, bởi vì anh ta biết Tô Nghênh Hạ gả cho một tên vô dụng ở rể, anh ta từng nói với Tô Nghênh Hạ, chi cần cô chịu ly hôn, anh ta có thể dọn sạch mọi cản trở kết hôn với cô, cho Tô Nghênh Hạ một cái hôn lễ chấn động khắp thành pho."Được đấy, còn trẻ thế đã kết hôn. Tôi thi không may mắn lắm, người phụ nữ tôi thích, gả cho một tên võ dụng, nhưng mà tôi biết, ba năm qua, cô ấy không có để tên võ dụng kia đung vào, cho nên miễn là cô ấy bằng lòng, lúc nào tôi cũng có thể lấy cô ấy." Dương Bằng nói.Hàn Tam Thiên nhíu mày, không nói thêm gì nữa.Đợi đến khi tan tầm, Tô Nghênh Hạ vừa xuất hiện, Dương Bằng liền vội vàng bước tới bên cạnh Tô Nghênh Hạ."Nghênh Hạ, anh đã chọn xong nhà hàng rồi, đi ăn cơm chiều với anh đi." Dương Bằng nói.Tô Nghênh Hạ không có tỷ thiện cảm nào với Dương Bằng, đúng là Dương Bằng thích cô, nhưng chẳng qua chỉ là một loại rối rắm không chiếm được mà thôi, Dương Bằng nổi tiếng là công tử bột, bên cạnh chẳng bao giờ thiểu gái đẹp, còn thay bạn gái như thay áo."Dương Bằng, chẳng lẽ tôi còn chưa nói đủ rõ ràng với anh sao, tôi đã kết hôn." Tô Nghênh Hạ nói.Dương Bằng cười nhạt, nói: "Tên vô dụng kia, có tư cách gì có được em, hơn nữa ba năm qua em cũng chưa để gã đụng vào, giữa hai người lại không có bất cứ tình cảm nào, cần gì phải khó xử chính mình cơ chứ?""Anh biết em sợ bà cụ Tô không đồng ý, có điều em yên tâm, anh có thể đảm bảo với em, chỉ cần em đồng ý, anh sẽ thuyết phục bà cụ."Dương Bằng nói."Xin lỗi, chồng tôi tới đón tôi rồi." Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói, sau đó đi về phía Hàn Tam Thiên.Dương Bằng sửng sốt, người nói chuyện với anh ta ban nãy, thể mà lạilà tên chồng vô dụng của Tô Nghênh Hạ!"Người anh em, không