Tập đoàn Uyển Như, không chỉ có những kỹ thuật độc quyền, mà còn có các bằng sáng chế cao cấp hơn.
Khủng khiếp hơn nữa là còn được Thiên Lương hậu thuẫn.
Nếu ai đó ở thành phố Giang Tư có ý đồ không tốt với tập đoàn Uyển Như.
Sẽ có kết quả…
Đánh giá một lượt biểu cảm trên mặt của mọi người, Tần Hạo cười thỏa mãn.
Cái anh ta muốn chính là kết quả này, chờ bữa tiệc chính thức bắt đầu, tin tức này chắc chắn sẽ bị truyền ra và mọi người đều biết.
Tại quầy lễ tân, đồ uống và đồ ăn nhẹ đã được sắp xếp từ sớm.
Các đối tác đi thành từng nhóm, nâng cốc và nói chuyện một cách hòa nhã.
Cố Uyển Như vẫn đang thảo luận về việc đầu tư, vì vậy Giang Hải không có việc gì làm.
Trong miệng nhét đầy thức ăn đến mức anh nhai ngấu nghiến nó, không có một chút hình tượng nào.
Hành động của Giang Hải đối với giới thượng lưu mà nói đúng là hoàn toàn không phù hợp nên đã thu hút không ít ánh nhìn về phía anh.
Đây chẳng phải là một tên ma chết đói sao, người dẫn chương trình bữa tiệc cũng không để ý một chút, thứ người như vậy nên ném ra ngoài từ sớm, để gã ở đây chỉ ảnh hưởng đến không khí của bữa tiệc.
Tần Hiên đứng từ xa nhìn, Giang Hải ăn ngon miệng quá, nhìn mãi làm anh ta cũng cảm thấy đói bụng theo.
Nhưng lối ăn của Giang Hải quá khó coi, ngay cả anh ta cũng đều cảm thấy mất mặt.
Một lúc sau, Tần Hạo vội vã đi tới chỗ Giang Hải.
"Anh Giang, chủ tịch Cơ đến."
Thành phố Giang Tư phát triển được đến mức này, đều là công lao của Hoành Độ Dương, Cố Uyển Như so ra cũng chỉ là một thương nhân.
Mà Giang Hải, vẫn là Đế vương như cũ.
Phía tây thành phố đang phát triển, cùng với sự phát triển của công nghệ kỹ thuật, Hoành Độ Dương chắc chắn sẽ đến.
Không có Hoành Độ Dương nâng đỡ, các nhà đầu tư cũng sẽ không đến thành phố Giang Tư đầu tư.
Giang Hải nhét mười mấy cái bánh quy trong miệng, ngẩng đầu một cái: "Đến thì đến thôi!"
Mặt của Tần Hạo bị anh phun đầy vụn bánh quy, anh ngẩng đầu uống hết nửa cốc nước, vỗ vỗ cái bụng, đầy ăn được kha khá rồi.
"Anh Giang, anh phải tự mình đi nghênh đón chứ." Tần Hạo nháy mắt mấy cái, ra hiệu với Giang Hải.
Giang Hải đột nhiên hiểu ra..
Nếu anh là Đế vương thì dù một trăm Hoành Độ Dương đi nữa cũng không cần phải để ý.
Mặc dù Hoành Độ Dương là hoàng tộc nhưng cũng không đủ để Giang Hải coi trọng.
Nhưng, lúc này Giang Hải lại đang là chồng của Cố Uyển Như, đại biểu cho tập đoàn Uyển Như.
Phất cờ gióng trống nghênh đón, chính là để cho thế nhân biết, tập đoàn Uyển Như có chỗ dựa lớn.
Nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cũng không thèm lau miệng, anh nói: "Đi!"
Vừa mới tới khách sạn, Hoành Độ Dương đã đi vào cửa.
Thấy Hoành Độ Dương tới, không ít người chủ động tiến lên muốn chào hỏi.
Nhưng Hoành Độ Dương không thèm để ý đến họ, mắt vẫn nhìn về nơi nào đó.
Từ xa đã nhìn về phía Giang Hải và mỉm cười chào hỏi.
Mà Giang Hải thì sắc mặt lạnh như băng, đi lên trước hơi cúi người.
"Hoan nghênh đến Red Romance, mời lên trên lầu..." Giang Hải nói rất to, toàn bộ người đứng đó đều có thể nghe thấy.
“Một khách VIP của lầu hai.”
Mọi người trong đại sảnh: “…”
Cảm giác như bị dội gáo nước lạnh.
"Người này là ai vậy?"
"Lại dám vô lễ với chủ tịch Cơ như vậy..."
Trong đại sảnh có không ít người nghĩ như vậy.
Được Hoành Độ Dương đến dự, đó chính là phúc khí của tập đoàn Uyển Như.
Không ra cửa nghênh đón cũng được đi, lại còn dám ở ngay trước mọi người nhạo báng ông ấy nữa.
Hơn nữa, ngay cả tôn xưng tối thiểu cũng không có.
Hoành Độ Dương chính là chủ tịch của thành phố Giang Tư đó.
Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là Hoành Độ Dương không hề tỏ ra không hài lòng về thái độ của Giang Hải.
Ngược lại, ông lại nở ra nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Giang Hải, cũng chính là Đế vương.
Nếu như anh ta cười với bạn, đó cũng hẳn là chuyện tốt rồi.
Mà trêu chọc bạn như vậy, thì mối quan hệ lại càng thêm thân thiết chứ sao.
Tập đoàn Uyển Như phát triển càng tốt, đối với Hoành Độ Dương mà nói càng là chuyện tốt.
Tất nhiên, điều này đòi hỏi một quy mô.
Cái đau đầu duy nhất là không ai có thể kiểm soát được Giang Hải.
Mặc dù Đế vương đại diện cho quyền lực trong thế giới ngầm ở phương Đông, nhưng anh ta không tuân theo mệnh lệnh bất kỳ ai.
Có một từ có thể được giải thích tốt nhất khi đối mặt với người này, đó chính là nỗi sợ hãi.
May mắn thay, Đế vương sẽ không làm bất cứ điều gì chống lại lợi ích của phương Đông, điểm mấu chốt này chưa bao giờ chưa bao giờ Đế vương phá vỡ.
“Lên lầu đi, muốn ăn gì thì ăn.” Giang Hải lại nói.
Tần Nguyễn Văn đứng ở sau lưng Giang Hải, thiếu chút nữa thì nghẹn chết.
Hoành Độ Dương có thể giống anh thế được à? Không coi ai ra gì cứ thế nhét cả đống thức ăn vào miệng?
Người ta cũng không phải đến để ăn.
Ngay cả lịch sự tối thiểu cũng không có.
Anh định nghênh đón người ta kiểu gì vậy.
Mà, điều khiến Tần Hạo kinh ngạc chính là Hoành Độ Dương vẫn nở nụ cười thoải mái, điều gì đang xảy ra vậy?
Rất hưởng thụ?
"Cố tổng đâu rồi?" Hoành Độ Dương hỏi.
Giang Hảixua tay: “Cô ấy đâu có rảnh để tiếp ông đâu.”
Mấy câu kiểu này cũng chỉ có Giang Hải mới dám nói, cho dù Cố Uyển Như có ở đây cũng sẽ tiến lên nói mấy câu khách sáo.
Nói xong, Giang Hải xoay người rời đi, trở lại tiếp tực sự nghiệp ăn uống của mình.
Còn Hoành Độ Dương thì được Tần Hạo dẫn vào gian phòng nghỉ ngơi.
Nhân vật quan trọng ra sân, hơn phân nửa đều là ánh hào quang tứ phía.
Tần Hạo bận đến chân không chạm đất, tiếp đón hết người nọ đến người kia, mệt mỏi mướt mồ hôi, người trong sảnh càng ngày càng nhiều, cũng cuối cùng đã tới thời điểm bắt đầu bữa tiệc.
Trong bữa tiệc này, không khí không được hòa thuận như mong đợi mà chứa rất nhiều sự u ám.
Sau khi khai mạc, ngay lập tức bắt đầu giới thiệu từng dự án.
Một bữa tiệc đã được biến thành một cuộc đấu thầu.
Hơn chục dự án tương ứng với hơn chục lô đất trên sa bàn.
Rất nhiều người đã có mặt ở đây, có thể nói là sói thì nhiều mà thịt thì ít.
Bầu không khí rất căng thẳng và nóng hầm hập, mà lúc này, Tần Nguyễn Văn đột nhiên nhỏ giọng nói với Giang Hải: "Anh Giang, người của Lập gia cũng tới.”
"Ồ?" Giang Hải cau mày: "Lập Minh?"
Tần Hạo chỉ chỉ về một phía, Lập Minh đang nói chuyện với một người nào đó, anh ta cũng không nhận ra mình thuộc loại không được yêu thích.
Hơn nữa, các ông chủ của một số doanh nghiệp nhỏ còn đang vây quanh nịnh bợ 2 người gã.
Giang Hải cảm giác trong đầu oanh một tiếng, như nổ tung vậy, nhất thời con mắt căng như sắp nứt.
Không phải là bởi vì Lập Minh, chỉ một tên nhãi Lập gia, còn không có tư cách để cho anh phải nhìn thẳng.
Người thiếu niên tao nhã bên cạnh Lập Minh, dù anh ta có hóa thành tro Giang Hải cũng có thể nhận ra.
Bạch Hiệu!
Nói một cách chính xác, Giang Hải và Bạch Hiệu chưa từng tiếp xúc.
Dù chưa gặp mặt, nhưng cái này cũng không làm trở ngại việc hai người chán ghét lẫn nhau, thù hận đến mức ngươi chết ta sống.
Mối thủ của Giang gia, Giang Hải vĩnh viễn sẽ không quên.
Chắc chắn sẽ dùng máu của nhà họ Bạch để tế bài linh hồn của mẹ.
Mà, Giang Hải cũng không nóng nảy, anh muốn nhìn thấy từng người bọn họ phải kêu lên thống khổ, sống không bằng