Đường Hiểu Trúc cau mày, một nhân viên nhỏ nhoi lại dám không coi Cục bảo mật số 13 ra gì.
Cô ta cau mày, quay đầu lạnh lùng nói với mấy người cấp dưới: “Vào tìm người.
”
Mấy người cấp dưới lập tức xông tới, nhân viên tiến lên ngăn lại: “Các người không được vào, này là….
”
“Bốp.
”
Một tiếng bạt tai trong trẻo vang lên, nhân viên bị ngã qua một bên, một bên má sưng húp, đầu kêu ong ong.
“Anh là người đầu tiên dám cản người của Cục bảo mật số 13, thật không biết trời cao đất rộng.
”
Anh nhân viên nằm trên mặt đất một lúc vẫn không đứng dậy nổi, gắng giơ tay lên: “Các người….
.
”
Cố Uyển Như và Mục Yên đang nhận được lời khen từ mọi người, tiếng vỗ tay như sấm, ngay lúc đó, cửa hội trường bị đạp mạnh.
Đường Hiểu Trúc xông vào.
Mọi người đồng loạt nhìn qua nhíu mày.
Trên sân khấu Cố Uyển Như nở nụ cười, ngay sau đó, cô tiếp tục giới thiệu kế hoạch hợp tác tiếp theo của tập đoàn Uyển Như.
Mục Yên sắc mặt bỗng trầm xuống, cảm thấy có gì đó không ổn.
Ở bữa tiệc lúc này mang tới cho cô ta một loại cảm giác như mưa bão đang kéo tới, dường như sẽ có chuyện lớn xãy ra.
Nhìn về phía Giang Hải, cô ta lập tức khẳng định suy đoán của mình.
Lúc này, khóe miệng Giang Hải nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lanh như bang, nhìn chằm chằm Đường Hiểu Trúc.
Ánh mắt nguy hiểm đến cực điểm, có thể cảm nhận được, Giang Hải đang cố gắng đè nén lửa giận.
Bạch Lang cười âm hiểm: “Người đã đến rồi, tôi muốn xem thử, đứa con hoang này sẽ làm sao đây?”
Hồ Trì Hạo nói: “Thật không nghỉ tới, anh có thể khiến người của Cục bảo mật số 13 đích thân tới đây.
”
“Văn phòng xử lý quan hệ đặc biệt, quyền thế của của bọn họ lớn đến đáng sợ.
”
“Ai là Giang Hải?” Đường Hiểu Trúc cao giọng nói.
Đường Hiểu Trúc đứng ở giữa sảnh, nhìn quét qua mọi người một lượt, rất uy phong.
“Cô là ai? Có biết đây là nơi nào không?”
“Ở đây không có người tên Giang Hải mà cô muốn tìm.
”
“Bảo vệ, mang người không liên quan này ra ngoài.
”
Ngay lập tức có người nói.
Tập đoàn Uyển Như đã muốn hợp tác với Bắc Cảnh, Cơ Tử Hùng cũng đến đại diện.
Bối cảnh cường đại, thế mà còn có người tới gây rối.
“Anh là Giang Hải?” Đường Hiểu Trúc nheo mắt lại, đánh giá người ăn mặc lòe loẹt trước mặt mình?
“Phải hay không thì có liên quan gì đến cô?” Anh không chút sợ hãi, kiêu ngạo nói.
Đường Hiểu Trúc trầm mặt xuống: “Vậy anh chính là Giang Hải? Tốt lắm.
”
“Mang đi.
”
Lập tức có hai người tiến lên, khóa cổ tay anh, lôi ra ngoài
“Các người làm gì đó, dựa vào cái gì bắt tôi?”
Người thanh niên kia lắc lắc bả vai muốn thoát khỏi khống chế, hiển nhiên là anh ta cũng có một chút bản lĩnh.
Nhưng kết quả lại rất bất ngờ.
Anh ta lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, và thay vì thoát ra được, hai người của Cục bảo mật số 13 đã dùng đến kỹ thuật để tháo khớp vai của anh ta.
Hai cánh tay buông lõng xuống, tùy ý cho người khác bóp cổ mình.
Tất cả mọi người đều sững sờ, đây là tình uống gì?
Đến bữa tiệc của tập đoàn Uyển Như bắt người?
Hơn nữa, lại ra tay đánh người.
“Dựa vào cái gì mà các người lại bắt người?” Cố Uyển Như vội vàng tiến lên.
Mục Yên theo sát nói: “Bắt người cũng phải có lý do chứ?”
“Hơn nữa các người là ai?”
Nếu người thanh niên này bị mang đi, tập đoàn Uyển Như sẽ mất hết thanh danh.
Những người này là khách do tập đoàn Uyển Như mời đến, nếu không đảm bảo được an toàn cho họ sau này còn ai dám hợp tác với tập đoàn Uyển Như nữa.
“Tôi là người của Cục bảo mật số 13, bắt người không cần lý do.
” Đường Hiểu Trúc nhìn về phía Cố Uyển Như.
“Cô là Cố Uyển Như?”
Cố Uyển Như nói: “Là tôi.
”
"Cục bảo mật số 13 là cái gì? Dù là ai thì muốn bắt giữ người đều phải đưa ra lý do.
"
Đường Hiểu Trúc cười lanh, "Lý do? Tôi sẽ cho cô một lý do.
"
Cô ta đưa tay ra, lập tức có người đưa một tờ giấy lên: “Đây là lý do đưa Giang Hải đi.
”
“Ai là Giang Hải?”
Rất nhiều người cùng nhau nhìn về phía Giang Hải
Viêm Giang vuốt cằm, chậm trãi đi về phía Đường Hiểu Trúc: “Cục bảo mật số 13, bây giờ uy phong như vậy sao?”
“Tôi cũng muốn xem thử, các người dựa vào cái gì mà có thể mang tôi đi.
”
Đường Hiểu Trúc cười lạnh: “Dựa vào cái gì? Dựa vào ông Tề đã chết trên tay anh.
”
“Anh là thiên sứ tội lỗi.
”
“Văn phòng số 5 không chỉ dùng vũ lực xử lý các mối quan hệ trong hoàng tộc và võ giả, còn gánh vác trách nhiệm quản lý xã hội.
”
Thành phố Giang Tư xuất hiện một cao thủ ám sát, gọi là thiên sứ tội lỗi mọi người đều biết.
Nhưng rất ít người biết, thiên sứ tội lỗi có liên quan đến Tần Nguyên Vũ.
Thiên sứ tội lỗi là Giang Hải, điều này làm cho mọi người vô cùng khiếp sợ.
Lập tức ánh mắt mọi người nhìn Giang Hải phát sinh biến hóa, tuy mỗi lần thiên sứ tội lỗi giết người đều viết rõ tội trạng.
Nhưng mông của ai mà không có tì vết cơ chứ?
Mọi người ở đây đều là những kẻ xảo trá, cũng không thiếu làm mấy việc trái với lương tâm.
Họ sợ, thậm chí là sợ hãi, sợ một ngày nào đó Giang Hải sẽ xuất hiện trước mặt họ với danh nghĩa là thiên sứ tội lỗi.
Giang Hải gật đầu: "Đủ rồi, tôi muốn biết vì sao cô nói tôi là thiên sứ tội lỗi, cô muốn đem tôi đi đâu?"
"Cục bảo mật số 13 nói là anh thì chính là anh, không cần lý do.
"
Ngang ngược bá đạo, chỉ có Văn phòng số 5.
Giang Hải đứng trước mặt Đường Hiểu Trúc cười gằn: “Mà cô là nam hay nữ đấy?”
Đường Hiểu Trúc đột nhiên trầm mặt xuống, bình sinh cô ta ghét nhất có người nói mình nửa nam nửa nữ.
“Anh sẽ phải trả giá cho những gì anh nói.
”
“Mang đi.
”
Cố Uyển Như lo lắng vội vàng tiến lên: “Các người có quyền gì mà bắt người? Anh ấy đã làm gì? Các người hãy nói cho rõ.
”
Đường Hiểu Trúc cũng không giải thích, ngang ngược nói: “Mang cả Cố Uyển Như đi luôn.
”
“Cô dám?” Giang Hải thấp giọng nói, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
Bầu không khí lạnh băng bao trùm cả bữa tiệc, khiến mọi người như rơi vào hầm băng.
Cố Uyển Như chính là nghịch lân của Giang Hải, chạm vào thì phải chết.
Nếu như Đường Hiểu Trúc dám động vào dù chỉ một sợi tóc của Cố Uyển Như, Giang Hải cũng không ngại đưa Đường Hiểu Trúc đi gặp Phật tổ luôn bây giờ.
"Cục bảo mật số 13, đây là đang tự tìm cái chết rồi.
"
Cách đó không xa, sắc mặt Lan Kiều xoắn xuýt do dự.
Ông Tề là được Lan gia phái đi, cũng đúng thật là Giang Hải làm.
Cô ta không biết, đắc tội Cục bảo mật số 13, Giang Hải có bị sao không.
Hôm nay, với tư cách người phát ngôn của Lan gia, cô ta phải lựa chọn như thế nào đây?
Đứng về phía Giang Hải?
Vậy thì sẽ đắc tội với Cục bảo mật số 13.
Giữ im lặng?
Vậy liệu Giang Hải có nghĩ là Lan gia nói chuyện của ông Tề cho Cục bảo mật số 13 hay không.
Cuối cùng, Lan Kiều khẽ cắn môi, đứng bên cạnh Giang Hải: "Cái chết của ông Tề, không hề liên quan đến Giang Hải.
"
"Lan gia có thể làm chứng.
"
Lan Kiều vô cùng căng thẳng, đây là cô ta đang dùng toàn bộ Lan gia để đặt cược, nếu thành công Giang Hải sẽ không sao, ngược lại còn tùy thời nhằm vào Lan gia.
Cô ta biết rõ, Giang Hải vĩnh viễn sẽ không quên mối thù năm ấy của Giang gia.
Nếu đặt cược sai, Lan gia sẽ không thể tồn tại được