"Tiền thì không có, chỉ có cái mạng này thôi." Đại Phúc Mã vẫn kiên cường.
Anh ta tin chắc, Giang Hải không dám giết anh ta, dù sao đã có gia tộc phương bắc làm chỗ dựa.
Giang Hải chậm rãi nói: "Tần Hiên, thành phố Giang Tư sắp xây một đại học y.
Chúng tôi không có món quà gì để tặng, vậy thì tặng người hiến xác đi."
Cái gì là người hiến xác, vật thí nghiệm trong viện y học được gọi là người hiến xác, đây là cách gọi tôn trọng của các nhà học giả đối với thân thể được hiến tặng.
Con mắt của Đại Phúc Mã co rút lại, chỉ cảm thấy đằng sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Người hiến xác, Giang Hải, thật độc ác, cho dù giết chết anh ta cũng không thấy bằng lòng, còn muốn đem anh ta làm thành vật thí nghiệm để mọi người bỡn cợt.
Giang Hải nhìn anh ta cười: "Để anh trở thành người hiến xác, cũng là nỗi khổ tâm của tôi, dù sao vẫn là một loại chuộc tội.
Vì phương Đông đào tạo nhân tài y học, cần một chút đồ dạy học."
Răng Đại Phúc Mã đập vào nhau lập cập, nói đến làm thành tiêu bản, Giang Hải vẫn cứ dửng dưng, lẽ nào, giết một người đối với anh ta mà nói không đáng nhắc tới như vậy?
"Anh dám giết tôi?"
Tần Hiên đạp Đại Phúc Mã một cái: "Con mẹ mày, mày nghĩ mày lợi hại hơn ông Lương của thành phố Giang Tư sao?"
Ông Lương, rất có tiếng tăm, Đại Phúc Mã đã nhiều lần nghe qua.
Quả nhiên, nghe thấy đại danh của ông Lương, Đại Phúc Mã lập tức không còn sức lực nữa.
Sợ đến mức cả người run rẩy, ông Lương, thật sự chết trong tay Tần Hiên?
Anh ta không biết ông Lương thật ra là do Giang Hải giết, Tần Hiên, chẳng qua là mượn cái danh này để tinh tướng mà thôi.
Trước đây anh ta không tin, bây giờ, nhìn thấy bên cạnh Giang Hải có mấy người võ giả, anh ta đã tin rồi.
"100 tỷ..." Đại Phúc Mã cắn răng, anh ta hiện tại có thể có bao nhiêu tiền? Tiền trong tay cũng không phải tất cả đều là của anh ta.
Trong đó phần nhiều là gia tộc phía bắc cho anh ta mượn để gầy dựng thế lực.
Tần Hiên vừa nói đã lột sạch tiền của anh ta rồi.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Đại Phúc Mã, Tần Hiên đã biết, trong tay anh ta, thật sự có 100 tỷ.
Sắc mặt dữ tợn: "Nói cho mày biết, quy định của tao là như vậy, bây giờ là 100 tỷ, sau năm phút sẽ biến thành 110 triệu rồi.
Sau mười phút sẽ là 120 triệu...!Nếu như mày kéo dài trên một tiếng..."
Giả vờ luống cuống gãi đầu: "Xem này, đầu óc tao kém quá, học toán cũng không được giỏi."
Kim Thâu bên cạnh hỏi: "Hai trăm triệu hay là ba trăm triệu?"
Lấy điện thoại di động ra, tùy tiện liếc nhìn: "Đã qua bốn phút, mày cứ suy nghĩ tiếp đi."
"Nào đã được bốn phút?" Đại Phúc Mã suýt chút nữa thổ huyết, thời gian của nhà anh ta trôi nhanh như vậy sao.
"Thời gian điện thoại của ông đây nhanh như thế đấy, mày không phục à, muốn đánh tao à?" Tần Hiên nhạo báng.
"Anh...!anh thực sự...!quá ngông cuồng rồi." Sắc mặc Đại Phúc Mã khó coi đến cực điểm, dưới cơn giận dữ gào thét nói: "Có biết hay không, số tiền này là của nhà họ Hoàng phương bắc đó!"
Đại Phúc Mã cười lớn: "Nhà họ Hoàng phương Bắc, vốn tao cũng không muốn nói ra, chúng mày đã muốn chết, vậy tao sẽ nói cho chúng mày biết, tiền, tao có thể đưa, nhưng chúng mày có dám cầm không?"
"Đùng..."
Một cái tát đánh Đại Phúc Mã ngã lăn quay, Tần Hiên còn không ngừng tay, tiến lên đánh mười mấy cái tát ở hai bên.
Mãi đến tận khi mặt Đại Phúc Mã xưng phù mới dừng tay.
"Nói chuyện với anh Giang, anh tốt nhất lịch sự chút."
Tần Hiên lạnh lùng nói: "Còn mười giây cuối cùng."
"Mười..."
"Chín..."
"..."
Đại Phúc Mã vừa vội vừa giận, anh ta nhìn ra rồi, Giang Hải, thật sự dám biến anh ta thành người hiến xác.
Dù cho anh ta có nhà họ Hoàng phương Bắc chống lưng cũng vô tích sự, dù cho số tiền kia là nhà họ Hoàng đưa cho anh ta dùng đến phát triển địa bàn.
Giang Hải cũng không quan tâm, anh đã muốn ra tay, thì căn bản sẽ không có chút lưu tình nào.
"Năm phút đồng hồ trôi qua...!bây giờ là..."
Tần Hiên lại giả bộ cúi đầu xem thời gian.
"Tiền, tôi đưa, tôi đưa..."
Âm thanh càng ngày càng nhẹ, số tiền kia nếu như thật sự đưa rồi, có thể cầm về hay không không liên quan gì đến anh ta nữa.
Bị Giang Hải chà đạp một trận, anh ta còn đắc tội với nhà họ Hoàng phương Bắc.
"Các anh nói lời thì phải giữ lời, tôi đưa tiền, các anh phải thả tôi đi...!Còn có các anh em của tôi nữa?"
Giang Hải mỉm cười: "Tôi là người làm ăn, điều này là chắc chắn."
Đại Phúc Mã hiện tại chỉ muốn mạng sống, 100 tỷ thì thế nào, có thể quan trọng hơn mạng sống sao?
Chờ Giang Hải thả bọn họ, Đại Phúc Mã sẽ lập tức báo cáo chuyện này cho nhà họ Hoàng.
Đương nhiên, anh ta sẽ không thể nói là mình chủ động chọc giận Giang Hải.
Chính là nói Giang Hải nghe tiền là của nhà họ Hoàng mà vẫn cướp.
Đổ tội lên đầu Giang Hải, có lẽ, bản thân cũng không có chuyện gì cả.
Mà Giang Hải, đúng là quá xui xẻo rồi.
Phải biết, nhà họ Hoàng, thực ra là nhà quyền thế lớn, há là người mà anh ta có thể trêu chọc được?
Giang Hải vung tay, đứng dậy đi ra ngoài.
Kim Thâu lập tức tiến lên, đưa ra một số tài khoản, để Đại Phúc Mã chuyển tiền qua.
Đại Phúc Mã nào còn dám do dự, lập tức chuyển tiền vào tài khoản.
Nhìn thấy thông báo tiền về, Tần Hiên liên tục cười lạnh.
"Mạng của mày, được bảo vệ rồi."
Đại Phúc Mã lảo đảo đứng dậy, gọi mấy tên đàn em rời đi.
"Chờ chút, tao có nói mày có thể đi rồi à?"
"Vừa nãy không phải đã nói chỉ cần tôi đưa tiền..." Đại Phúc Mã nổi giận, Tần Hiên lại lật lọng.
Tần Hiên biết trong tay Đại Phúc Mã còn có tiền, nếu như không ép khô anh ta, sẽ thấy có lỗi với mình.
"Tôi vừa nãy có nói vậy sao?" Tần Hiên gãi đầu, ánh mắt không có ý tốt nói rõ tất cả: "Tôi nhớ là chưa từng nói vậy."
Tần Hiên là chưa từng nói, nhưng mà Giang Hải nói.
Đại Phúc Mã sững sờ, chửi ầm lên.
"Họ Tần kia, mày đang chơi tao đấy à?"
"Tao phải liều cái mạng này cũng phải..."
"Đùng..."
Lại là một bạt tay.
Tần Hiên cau mày: "Với ai cơ?"
"Ông đây đã nói cho mày biết, ông đây chính là cướp, mày không hiểu hay là bị điếc?"
"Mang hết tiền ra đây, không được giữ lại một xu."
Đại Phúc Mã muốn giãy dụa, một đám đàn em xông lên định đánh một trận.
Cuối cùng, Đại Phúc Mã vẫn hậm hực làm theo.
Trên tài khoản của anh ta, chỉ còn dư lại một ít tiền.
Như vậy, Đại Phúc Mã vẫn chưa đi được.
Tần Hiên nói với Lục Mào: "Những người này, tất cả đề trói chặt, cho người mang vào trong đồn cảnh sát đi.
Nên xử bao nhiêu năm thì xử bấy nhiêu năm."
Đại Phúc Mã như muốn phát điên, đầu nổi gân xanh.
Giận dữ hét lên: "Tao đcm ông nội nhà mày,