Thành phố Giang Thanh, sau khi nhận được tin tức, Lôi đại ca thịnh nộ.
Giơ tay lấy món đồ mô phỏng chén sứ hình con gà ném vỡ tan tành.
Tuy là đồ mô phỏng, nhưng giá trị cũng rất xa xỉ.
“Một đám phế vật, ăn hại.”
Lôi đại ca không nén nổi tức giận, trên dưới một trăm người bị tám chín người đuổi đánh chạy ngã đầy đường.
Đây là đầu gấu xông vào nhà trẻ sao, như vậy, mặt mũi Lôi đại ca cũng không biết để đâu, biến thành trò cười cho toàn bộ thế giới ngầm rồi.
Lôi đại ca có thể tưởng tượng được, Bàng đại ca cũng nhận được tin tức, chưa biết chừng đã cười lộn mắt lên đầu luôn rồi.
Lôi đại ca giận dữ quát: “Người đâu, triệu tập mọi người cho tôi, ông đây tự mình đi thành phố Giang Tư.”
Lúc này, tên quân sư râu cá trê kia vội vàng lại ngăn cản: “Anh Lôi, anh không thể đi……”
“Đã bị tên nhãi này cưỡi lên đầu rồi, tôi muốn cho nó chết.” Lôi đại ca cả giận nói.
Quân sư quạt mo thấp giọng nói: “Bàng đại ca bên kia vẫn không có tin tức gì, chuyện này tôi thấy nên để lắng xuống thì tốt hơn.”
“Anh Lôi, anh đừng quên, Ma Lão Nhị xảy ra chuyện chính là ở thành phố Giang Tư.
Đã qua lâu như vậy, Bàng đại ca vẫn không có động tĩnh gì.”
Vừa dứt lời, Lôi đại ca lập tức nheo mắt lại.
Cái lão cáo già Bàng đại ca kia, chịu thiệt rồi nào có thể không đi trả thù được chứ.
Nhưng lão ta vì sao vẫn luôn án binh bất động, không có động tĩnh gì?
Điều này thật khiến cho người ta nghi ngờ.
Lôi đại ca suy nghĩ rồi hỏi: “Anh có ý kiến gì hay không? Cơn tức này, khẳng định là nuốt không trôi được.”
Đầu tiên là em vợ gã bị phế, sau là Tần Hiên buông lời độc ác đe dọa, còn làm cho ông ta phải trơ mắt mà chờ đợi.
Nửa đời lăn lộn giang hồ, Lôi đại ca nào có thể để kẻ nào làm nhục như vậy?
Quân sư quạt mo cười gian nói: “Thành phố Giang Tư, đại nhân vật chân chính là tên Giang Hải kia, chứ không phải Tần Hiên.”
“Nhưng điều này có vài người lại không biết.”
Lôi đại ca gật đầu: “Anh rốt cuộc muốn nói gì?”
Quân sư quạt mo nói: “Người xưa có câu 3 đánh 1 không chột cũng què, cứ cho là Tần Hiên có chút bản lĩnh đi, chẳng lẽ có thể đối đầu với toàn bộ thế giới ngầm của tỉnh Hải Đông sao?”
“Chỉ cần anh Lôi mở lời, chẳng khác nào mấy tin nóng đăng trên truyền hình.”
“Ai có thể mang đầu Tần Hiên tới thành phố Giang Thanh, thành phố Giang Tư, chính là của người đó.”
Lôi đại ca thầm nghĩ, ánh mắt sáng lên: “Đã ra trọng thưởng tất có dũng phu, hơn nữa, chúng ta gần như cũng không cần làm cái gì.”
Ngay sau đó, Lôi đại ca cười to: “Ai có được thành phố Giang Tư cũng không quan trọng, không phải cuối cùng cũng phải quỳ trước cửa chúng ta sao?”
“Chỉ cần ông đây hứng lên, thành phố Giang Tư thu về bất cứ khi nào cũng được.”
“Thành phố Giang Tư đúng là vùng đất tốt.”
Lôi đại ca nói, trong lòng đang ảo tưởng.
Có tập đoàn Uyển Như loại cự thú ngậm vàng này, thành phố Giang Tư có muốn không phát triển cũng khó.
Nắm giữ được thế lực ngầm của thành phố Giang Tư, dùng chút thủ đoạn, có được một bộ phận cổ phần tập đoàn Uyển Như không phải chuyện khó.
Nếu như nuốt chửng toàn bộ tập đoàn Uyển Như, cũng không phải không có khả năng.
Lôi đại ca lại nói: “Anh đi một chuyến tìm anh Sài, để bọn họ ra tay không dấu vết, nhanh chóng làm tập đoàn Uyển Như lâm vào thảm cảnh đi.”
Thành phố Giang Tư, tập đoàn Uyển Như.
Cố Uyển Như và Lan Kiều hai người đang ở chủ trì cuộc họp.
Mọi người ở đây, sắc mặt mỗi người đều nghiêm trọng.
Hiện giờ tập đoàn Uyển Như cũng không thiếu vốn lưu động, chỉ cần tập trung từ những bên hợp tác đã có số lượng lớn tiền mặt.
Thời gian đầu khi các dự án trong tập đoàn bị chặn lại, tập đoàn Uyển Như đã phát thông báo.
Tập đoàn Uyển Như phải thành lập hệ thống marketing thuộc về chính mình.
Bỏ một số vốn lớn, tạo ra mạng lưới tiêu thụ.
Từ nay về sau, tập đoàn Uyển Như sẽ không sử dụng bất kì kênh bán hàng nào khác nữa, tất cả sản phẩm mang kỹ thuật sản xuất của tập đoàn Uyển Như, thống nhất tự tiến hành tiêu thụ.
Trong thời gian ngắn vài ngày, bởi vì tài chính đúng chỗ, nơi tập trung hơn hai mươi kho hàng tỉnh Hải Đông khởi công xây dựng.
Tất cả kho hàng, nơi lưu trữ, tiêu thụ, hàng hóa, quản lý, kinh doanh đều thành một thể.
Lúc này tập đoàn Uyển Như không còn tính giá thành.
Tất cả chỗ này, dưới tình hình tài chính đầy đủ tiến hành vô cùng thuận lợi.
Nhưng đây cũng là lí do lo lắng của cấp cao tập đoàn.
Tiêu tiền quá nhanh, điều này đối với tập đoàn Uyển Như sẽ có ảnh hưởng tiêu cực đến hoạt động xây dựng tài chính.
Thậm chí có người đề nghị, để không ảnh hưởng đến khuếch trương công ty, việc xây dựng tòa nhà tổng bộ tập đoàn Uyển Như thành phố Tây sẽ tạm thời hoãn lại.
Đối với việc này, Lan Kiều kiên quyết phản đối.
Tòa nhà tổng bộ tập đoàn Uyển Như, sẽ là bộ mặt của tập đoàn Uyển Như, phải đảm bảo chất lượng hoàn thành đúng thời hạn.
Cuộc họp đang khẩn trương tiến hành, vài vị lãnh đạo thành phố Giang Thanh đã ngồi không yên.
Mới đầu, những vị lão thế gia ngăn chặn tập đoàn Uyển Như này, nghe nói Cố Uyển Như xây dựng hệ thống tiêu thụ của mình chỉ cười khẩy.
Hiện giờ thì bọn họ cười cũng không cười nổi nữa rồi.
Không những không cười nổi, còn kinh hãi toát hết mồ hôi hột.
Ngay không lâu trước đây, những vị lão thế gia này vì lừa dối những bên hợp tác từ bỏ tập đoàn Uyển Như, cùng những người này đã ký một thỏa thuận bí mật.
Tạm thời ngừng tiêu thụ sản phẩm tập đoàn Uyển Như, tổn thất thời điểm này bọn họ sẽ gánh chịu.
Tập đoàn Uyển Như kiên trì không được bao lâu, đến lúc đó sẽ phải quay đầu cầu xin quay lại kênh mua bán.
Mà bây giờ một ván cờ hay đã làm bọn họ xấu mặt.
Số tiền đổ vào kênh mua bán kia chắc chắn là phải bồi thường, nhưng hiện tại kết quả lại không như họ mong đợi.
Trong phòng họp cũng như vậy, không khí vô cùng căng thẳng.
Ngồi hàng dài hai bên bàn là các vị lãnh đạo cấp cao thành phố Giang Thanh.
Một đoàn lãnh đạo đang bồi thường tiền.
“Ai nói cho tôi biết giờ phải làm như thế nào? Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, giờ giải quyết như thế nào đây?”
“Mọi người biết không? Thời gian này vì thiếu mất sản phẩm của tập đoàn Uyển Như, hàng hóa công ty chúng tôi tổn thất rất nghiêm trọng.”
Người khác nói: “Không phải chỉ chút tiền hàng thôi sao.
Biết tôi thiệt hại bao nhiêu không? Trước đây còn có thể bán được sản phẩm tập đoàn Uyển Như, giờ sao nào, mang những thứ đã bàn trước đây bồi thường cho tôi.”
“Điều này còn chưa quan trọng.” Một người vỗ bàn nói: “Chúng ta vẫn phải bồi thường cho những kênh bán hàng đó, đúng như thỏa thuận, mỗi người chúng ta mỗi ngày đều phải đập vào đó ba mươi triệu.”
“Khoản tiền đó là ai đứng lên giả đây?”
“Thiệt hại của chúng tôi, ai phụ trách?”
Thương nhân trục lợi, vốn dĩ cũng không có gì xấu.
Thời điểm thuận lợi thì như một đám ruồi bọ đậu trên đống phân, đuổi cũng không đi.
Lúc này, cũng chẳng phải thời điểm tốt, hơn nữa còn thua lỗ rất nhiều tiền.
Nhiều người có suy nghĩ giải tán rút lui, chỉ là không một ai dám đứng ra nói trước.
Cùng nhau đối phó tập đoàn Uyển Như, ý tưởng thật tốt biết bao, mà hiện thực kết quả làm người ta muốn khóc.
Mọi người đầy một bụng tức tối, mà mắt lại đồng thời nhìn về phía cô chủ Ung gia vừa kết hôn còn chưa đi hưởng tuần trăng