Cố Uyển Như đang làm quy hoạch bước kế tiếp của tập đoàn, Giang Hải lại ở bên cạnh nhìn chằm chằm di động cười như heo kêu.
Cố Uyển Như hơi chau mày, liếc mắt một cái.
“Có gì mà vui như vậy?” Cố Uyển Như đang rất là bực bội, bố cục thị trường mặc dù đang tiến triển tương đối thuận lợi, nhưng vẫn có rất nhiều vấn đề.
Vấn đề lớn nhất chính là phân đoạn cuối.
Từ cửa hàng đến những thành phố có liên quan thì dễ, nhưng có thể đi vào các kênh tiêu thụ có liên quan thì khó hơn, đây là cần một lượng lớn nhân viên kinh doanh có đủ tư cách để thực hiện việc này.
Bất kể là tuyển mới hay là bồi dưỡng đào tạo, đều cần có thời gian.
Càng đừng nói đến ký kết các vụ đàm phán đối đầu phân đoạn cuối, còn có ký kết các loại hợp đồng.
Các ông lớn thành phố Giang Thanh, vẫn đang đối phó với tập đoàn Uyển Như, một kế không thành lại tính một kế khác.
Nếu như có phân đoạn nào tiêu thụ hàng của tập đoàn Uyển Như, vậy thì tất cả sản phẩm của bọn họ đều không bán được nữa.
Nhất thời, việc phân phối hàng hóa của tập đoàn Uyển Như rất khó khăn, tạo thành cục diện bế tắc.
Cố Uyển Như đang sứt đầu mẻ trán, Giang Hải lại vui vẻ không thôi.
Điều này hình như không được tốt cho lắm.
Đứng dậy đi đến sau lưng Cố Uyển Như, nhẹ nhàng nắm lấy lọn tóc, thuần thục buộc ra sau đầu.
Nhẹ nhàng xoa bóp vai giúp cô ấy.
“Vợ à, nếu em cảm thấy không vui, vậy tạm thời thả lỏng chút đi, có lẽ một khi ông trời vui lên, nói không chừng lại thổi bay hết những vận xui kia đi đấy.
”
Cố Uyển Như nhíu mày: “Chỉ nói nhảm, làm ăn cạnh tranh, từ trước đến nay không có đúng sai, anh sao có thể nguyền rủa người khác như vậy.
”
Giang Hải cười nhạt, cái cô vợ đáng yêu ngây thơ này, trên đời này ở đâu ra nhiều người tốt như vậy.
Lũ ngu xuẩn ở thành phố Giang Thanh đó, tất cả thủ đoạn không một cái nào là quang minh chính đại.
Mượn cớ xoa bóp, tay của Giang Hải lại tự nhiên hướng xuống phía dưới dò xét một chút.
Làm ra vẻ không hề hay biết, thật ra là Giang Hải cố ý.
Mấy ngày này, củi khô lửa cháy lại ngủ cùng chung một giường, mà đến một bước cuối cùng này dù làm thế nào cũng không tiến triển được.
Điều này khiến cho Giang Hải thật sự nôn nóng, hận không thể bá đạo cứ thế làm tới.
Có lẽ trong lòng Cố Uyển Như cũng đồng ý rồi, nhưng chẳng qua da mặt mỏng nên quá ngại ngùng.
Nếu mà việc đã làm xong, thời gian về sau hai người thường xuyên nghiên cứu kỹ xảo ôn tập tư thế, kiểu gì cũng quen thôi.
Nhưng Giang Hải không muốn Cố Uyển Như có bất cứ miễn cưỡng nào.
Nhân gian phồn hoa, cũng không địch lại được một nụ cười của giai nhân.
Nếu như cô ấy cau mày, cũng như che lấp cả nhân gian vậy.
Anh nào nhẫn tâm nhìn Cố Uyển Như không vui vẻ.
Cố Uyển Như tự nhiên cũng cảm nhận được động tác dủa Giang Hải, tuy không đụng tới nhưng ý đồ là rõ ràng.
Thế là mặt cô lập tức đỏ bừng lên.
Giang Hải đang hành động mờ ám, trong lòng có chút thấp thỏm.
Đối với hành động này của Giang Hải, vẫn chưa được sự đồng ý của cô, Cố Uyển Như vốn nên tức giận, vẻ mặt phải tương đối lạnh lùng mới đúng.
Nhưng lúc này, thái độ Cố Uyển Như lại khác thường, giống như một con mèo con ngoan ngoãn.
Bàn tay Giang Hải tùy ý, từ bả vai cô, xuống phía dưới, lại trượt xuống phía dưới……
Không có trốn tránh, cũng không có bất kỳ phẫn nộ nào.
Có chăng chỉ có sự thẹn thùng giống như một cô dâu mới còn chưa động phòng.
Giang Hải đứng sau tự nhiên là nhìn không thấy biểu cảm của Cố Uyển Như.
Lui người về sau nửa bước chân, cũng đúng lúc thu tay về.
Giang Hải lập tức nghiêng đầu phát hiện ra, mặt Cố Uyển Như đang ửng hồng.
Uyển chuyển động lòng người, đẹp không sao tả xiết, Giang Hải hận không thể lập tức bế cô lên hôn hai cái.
Nhan sắc xinh đẹp này thật hết sức mê người.
Tim Giang Hải đập thình thịch.
Vẫn không biết Cố Uyển Như đang cổ vũ mình.
Vươn tay ra nhẹ nhàng xoa bóp, lại một lần, chậm rãi xuống phía dưới…… Xuống phía dưới……
Giang Hải đột nhiên cảm thấy vị trí này không tốt, nếu muốn làm gì đó thật không thuận tay, nửa người trên đã muốn dựa hết lên trên người Cố Uyển Như.
Môi Cố Uyển Như khẽ mở, căng thăng hít vào một hơi.
“Được rồi, em muốn đi qua chỗ Lan Kiều có chút việc.
” Cố Uyển Như chậm rãi đứng lên, nhẹ giọng nói với Giang Hải.
Trong lúc ngượng ngập, còn có chút thất vọng.
Giang Hải chẳng lẽ không thể dũng cảm lên một chút sao?
Cô không biết, Giang Hải còn đang nghĩ rằng Cố Uyển Như không thể cho mình một ám chỉ nào sao?
Rốt cuộc là có thể làm đến bước nào.
Giang Hải thật sự cảm thấy trong người có chút bùng nổ, che giấu sự xấu hổ, anh nói cần đi vệ sinh một lát.
Cố Uyển Như đi xuống lầu trước.
Khe khẽ thở dài, thầm oán trách Giang Hải, cũng nói không rõ được nguyên do, mà trong lòng nôn nóng muốn nổi cáu một chút.
Cô không biết rằng chính vào lúc này, ở góc rẽ đầu phố đang có một ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Người này đã đợi ở đây rất lâu, nhìn như vô ý, thật ra vẫn luôn chú ý quan sát tòa văn phòng.
Cách đó không xa, bóng dáng xinh đẹp kia chính là mục tiêu của chuyến đi này.
Nhưng không biết tại sao.
Trong lòng người này lại cực kỳ bất an, làm sát thủ hàng đầu trong thế giới ngầm nhưng loại cảm giác bất an này đã lâu không còn xuất hiện.
Vụ lần này chẳng qua chỉ là bắt một người trói lại, một cô gái bình thường mà thôi.
Tên sát thủ này cũng thực kỳ quái, bởi vì loại cảm xúc bất an này tới càng ngày càng mãnh liệt.
Ẩn trong đó, tên sát thủ cảm thấy nếu như mình ra tay, mặc dù không phải bắt cóc, mà chỉ âm thầm làm chuyện không hay với cô gái này, hậu quả sẽ tương đối nghiêm trọng.
Loại cảm giác mơ hồ này đã mấy lần cứu mạng anh ta.
Anh ta không dám sơ ý.
Nên ngay lập tức lui về sau.
Chỉ là, ngay khi tên sát thủ này đang định bỏ chạy, từ tòa nhà kia một bóng dáng cà lơ phất phơ đang đi ra.
Hả?
Tên sát thủ ngây ra tại trận, cơ bắp trên người đồng loạt co rút lên, còn run nhẹ.
Một cơn sợ hãi nhanh chóng chiếm lấy tâm trí gã.
Vẫn là số may, may mắn giác quan thứ sáu của anh ta trước giờ chưa từng sai, nếu không anh ta đã chết không có chỗ chôn.
Người kia, nhìn từng bước chân không nhanh không chậm, mỗi bước đều như đang tản bộ.
Thế nhưng mỗi động tác rất nhỏ kia, lại truyền đến một tín hiệu nguy hiểm rất rõ ràng.
Tên sát thủ kia rốt cuộc cũng thấy rõ, cũng đã nghĩ ra.
Không sai, chính là người kia.
Một người làm điên đảo thế giới hắc ám.
Sự xuất hiện của anh ta chính là một truyền thuyết.
Tên sát thủ này cảm thấy kinh hãi không thôi.
Không ngờ một thành phố Giang Tư nhỏ bé thế lại tồn tại một vị đại thần như vậy.
Tên sát thủ lập tức hiểu ra, vì sao chỉ bắt trói một người, đối phương lại đưa ra giá trên trời muốn anh ta ra tay như vậy.
Không có bữa ăn nào miễn phí, nếu anh ta ra tay thì mới có giá như vậy.
Nhưng tên này cũng hiểu rằng, lần này nếu như làm tiếp nhiệm vụ, thế giới ngầm, cũng sẽ không còn người như anh ta tồn tại nữa
Người đàn ông như thần thánh này cách đó không xa đang dắt tay cô gái kia.
Động tác