Cho tới bây giờ, bên Bàng đại ca vẫn không có gì tin tức, thật sự rất kỳ lạ.
Lôi đại ca hừ một tiếng: "Xử thằng ranh ở thành phố Giang Tư xong, tôi sẽ trở về diệt lão già họ Bàng kia."
Lão quân sư quạt mo nói: "Bàng đại ca là có người ở phương bắc chống lưng, chúng ta làm như vậy..."
"Chần chần chừ chừ, thì không cần sống nữa đâu." Giọng Lôi đại ca mạnh mẽ vang dội.
Còn đối với mấy người Giang Hải ở thành phố Giang Thanh, vốn Lôi đại ca đã chẳng coi ra gì.
Anh ta cũng không hề coi trọng việc 10 người hạ gục được hơn 30 cao thủ có tiếng tí nào.
Bởi vì bên cạnh anh ta cũng có cao thủ, mà chính anh ta cũng là một võ giả.
Anh ta nghĩ: "Chuẩn bị một chút quà, tao muốn đi gặp chủ tỉnh Cơ."
Lúc này tại tập đoàn Uyển Như.
Cố Uyển Như cùng Lan Kiều đang phải đấu đến mức sứt đầu mẻ trán.
Phòng họp to như vậy, hiện giờ đã ngồi đầy người.
Họ cứ như đang liên hợp lại ép người đứng đầu từ chức vậy.
Việc tiêu thụ sản phẩm không tốt, hàng tồn đọng cực nhiều, mặc dù hệ thống bán hàng của tập đoàn Uyển Như đang trong quá trình thiết lập, nhưng vẫn chưa biết phải đến khi nào mới có thể tiêu thụ bình thường được.
"Cố tổng, cô phải đưa ra được biện pháp tổng quát chứ, việc kinh doanh không thể tiếp tục bị đình trệ được, như vậy tổn thất rất lớn.”
"Đúng vậy, kho hàng của tôi cũng đầy rồi, nếu tiếp tục đình trệ thì nhân viên của chúng tôi phải ra đường ăn xin mất……....”
"Cố tổng, nghe nói Ung gia tìm đến muốn hợp tác tiêu thụ, cô không thể tiếp tục từ chối được”
"Nhà họ đưa ra điều kiện tốt như vậy, tại sao cô lại muốn từ chối chứ?”
Một người đứng lên, vẻ mặt âm trầm: "Cố tổng, mặc kệ như thế nào, hôm nay cô nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời.”
"Ai sẽ chịu trách nhiệm cho tổn thất của chúng tôi?"
Cố Uyển Như đứng lên, hắng giọng nói: "Các vị, công ty vẫn đang cố gắng giải quyết chuyện này, hy vọng các vị có thể cho tôi thời gian..."
Có người bắt đầu đập bàn: "Lại là câu này, thời gian, thời gian, vậy ai cho chúng tôi thời gian?"
"Nhiều dự án hợp tác như vậy, kéo dài thêm một ngày, chúng tôi phải chịu tổn thất bao nhiêu tiền cô có biết không?"
Người khác lại nói: “Ung gia ở thành phố Giang Thanh, chỉ lấy 10% lợi nhuận thôi, thế nhưng Cố tổng lại từ chối.
Cô là muốn chặt đứt con đường tiêu thụ của chính mình sao?”
"Cố tổng, chúng tôi không có ý kiến gì về việc tập đoàn Uyển Như muốn tự tạo ra hệ thống tiêu thụ riêng, nhưng cô không thể bắt chúng tôi tổn thất theo được.”
Rất nhiều người đều đứng lên, ép Cố Uyển Như phải đưa ra câu trả lời.
"Nếu hôm nay cô không thể đưa ra phương pháp giải quyết thỏa đáng, tôi sẽ không đi."
"Cố tổng, trong thỏa thuận hợp tác của chúng ta đã viết rất rõ ràng, nếu cứ như vậy thì tập đoàn Uyển Như cần phải bồi thường tổn thất cho chúng tôi."
Tình hình đang dần trở nên mất khống chế.
Nhưng lúc này, Giang Hải đứng ở phía sau Uyển Như.
Nhìn thấy Giang Hải, Cố Uyển Như suýt nữa thì không kiềm được nước mắt.
"Giang Hải, xin lỗi..."
Cô đã cố hết sức rồi, hai ngày nay cô đã tiều tụy đi rất nhiều.
Tình huống trước mắt, cô cũng không biết phải làm sao.
Giang Hải rất đau lòng, nhưng cũng không biết làm sao.
Xem ra, phải dùng một ít thủ đoạn mới có thể giải quyết được việc này.
Khi mọi người đang tranh cãi ầm ĩ, Thúy Họa vội vàng chạy vào, vẻ mặt vô cùng khó coi.
"Cố tổng..." Thúy Họa nói nhỏ vào tai cô: "Người Huyền gia ở thành phố Giang Thanh tới."
Huyền gia?
Ngay lập tức Cố Uyển Như nghĩ người Huyền gia tới là để làm loạn, nếu bây giờ bị Huyền gia gây rắc rối nữa thì đúng là họa vô đơn chí.
Hiện tại tình trạng nhà đầu tư đã rất khó khống chế rồi.
Cố Uyển Như nói: "Lan Kiều, cô đi ngăn người đó lại đi.”
Lan Kiều lập tức gật đầu.
Mới vừa đứng dậy, cửa phòng họp đã bị đẩy ra, Huyền Bảo Khang mặc một bộ vest mang theo hai người xông vào.
Trong phòng họp rất nhiều người nhận ra Huyền Bảo Khang.
"Anh Huyền, quý tử của Huyền gia ở thành phố Giang Thanh."
"Không biết người Huyền gia tới có việc gì?"
"Anh ta có thể tới làm gì chứ, nhất định là muốn thừa nước đục thả câu.”.
Truyện hay luôn có tại ~ TRÙMTRUYỆN.
ог G ~
"Trước kia, Huyền gia muốn chiếm tập đoàn Uyển Như, mà hiện giờ, tập đoàn Uyển Như lâm vào tình trạng này..."
Mỗi người một câu, phòng họp phát ra những tiếng thảo luận nhỏ.
Giống như hiện tại tập đoàn Uyển Như sắp phá sản đến nơi rồi.
"Cố tổng, tôi đại diện cho Huyền gia ở thành phố Giang Thanh, đến là muốn bàn chuyện hợp tác làm ăn với tập đoàn Uyển Như."
Cố Uyển Như vẫn bình tĩnh, nhưng chân tay lại hơi luống cuống.
Lan Kiều giận dữ: "Anh Huyền, thật sự xin lỗi, tập đoàn Uyển Như không có ý định hợp tác với Huyền gia."
Huyền Bảo Khang cũng không giận, mỉm cười nói: "Trong kinh doanh không gì là không thể.
Lan tiểu thư, tôi cảm thấy chúng ta nên bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện vưới nhau."
"Kênh tiêu thụ của Huyền gia cũng chẳng kém gì Ung gia đâu."
Thái độ của Huyền Bảo Khang rất bình thường, không kiêu ngạo không siểm nịnh, quét mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng họp, anh ta cũng rất tin tưởng với vụ đàm phán lần này.
Nếu tập đoàn Uyển Như chỉ phải đối mặt với 1 vấn đề nhỏ thì việc hợp tác với Huyền gia là không cần thiết.
Nhưng lúc này, đối với tập đoàn Uyển Như mà nói thì kênh tiêu thụ của Huyền gia rất quan trọng.
Cố Uyển Như đứng dậy, khách sáo nói: "Anh Huyền, thật sự xin lỗi, công ty hiện đang có một cuộc họp rất quan trọng, hay là anh về trước hôm khác lại đến sau?”
Nếu lúc này đi về, thì anh ta chắc chắn sẽ không có cơ hội để gặp mặt Cố Uyển Như nữa.
Huyền Thanh nói: "Cố tổng, chẳng lẽ cô không biết là, hiện tại hợp tác với Huyền gia sẽ giải quyết được tình trạng khó khăn trước mắt sao?”
Cố Uyển Như cắn răng: "Tập đoàn Uyển Như hiện tại không có tình trạng khó khăn gì cả."
Nói ra lời này, đến chính cô cũng không tự tin chút nào.
Trong phòng họp, âm thanh bàn tán lại vang lên.
Một người hô to: "Cố tổng, lúc đầu cô từ chối nhà họ Sài, bây giờ lại từ chối Huyền gia, cô rốt cuộc muốn gì?"
"Lễ nào cô muốn trơ mắt nhìn công ty của chúng tôi phá sản sao?"
"Chúng tôi phá sản thì cô được lợi gì chứ?"
Câu nói này giống như 1 hòn đá ném xuống mặt hồ đang yên ả, mọi người bắt đầu miên man suy nghĩ.
"Chúng ta mà phá sản, thì các dự án không phải là sẽ rơi vào tay tập đoàn Uyển Như sao?"
"Tập đoàn Uyển Như là muốn nuốt trọn chúng ta sao.”
"Đúng vậy..."
"Chắc chắn là như thế này..."
Ngay lập tức, có âm thanh phản đối Cố Uyển Như vang lên.
Thậm chí rất nhiều người còn bắt đầu chửi rủa.
Cố Uyển Như tức giận đến run lên, nhưng lại không có cách nào chế ngự được những người này.
Lúc này cô biết phải giải thích thế nào đây.
Sắc mặt Giang Hải lạnh đi nhìn hết người này đến người kia, nhất là Huyền Bảo Khang, làm cho anh đặc biệt phải chú ý tới.
Lần này, thái độ của Huyền Bảo Khang rất ôn hòa, Giang Hải nghĩ đến một khả năng, không nhịn được nở nụ cười.
Địch của địch chính bạn.
Thật ra đối với Huyền gia thì hợp tác với Ung gia hay