Thành phố Giang Tư, trước cửa công ty.
Giang Hải vừa bảo lái xe dừng lại thì lại nghe được một giọng nói bẽn lẽn và sợ sệt.
"Anh gì ơi, mua hoa đi."
Một cô gái rất gầy tầm mười bảy mười tám tuổi.
Đang mặc một chiếc áo hoa đã bạc màu do mặc quá lâu.
Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng mỉm cười với Giang Hải.
"Bao nhiêu tiền?" Giang Hải thuận miệng hỏi.
"Năm tệ hai bông." Thấy Giang Hải định mua, giọng nói của cô gái cũng trong trẻo hơn.
Giang Hải cười: "Rẻ vậy sao, cửa hàng bên kia bán đắt hơn nhiều đó.”
"Nếu anh thấy rẻ thì mua nhiều 1 chút đi.” cô gái này đúng là rất biết kinh doanh, đôi mắt sáng lên, dáng vẻ rất thông minh.
"Anh à, anh mua tặng ai vậy? Bạn gái hay vợ..."
Giang Hải lắc đầu: "Nhưng anh là du côn đấy.”
Cô gái thu lại nụ cười, nói cảm ơn rồi xoay người rời đi.
Thông thường những người như Giang Hải sẽ không mua hoa, hơn nữa còn có rất nhiều người sẽ trêu chọc cô.
Giang Hải gọi cô lại: "Cô bé, không đi học à? Sao lại bán hoa dạo vậy?”
Nhìn vẻ mặt bất cần của anh, cô gái trả lời: “Em đang kiếm tiền học đại học đó.”
Giang Hải bỗng sửng sốt, trong lòng cảm thán.
Có những người trước kia chẳng học hành, chẳng nghề ngỗng gì nhưng vẫn có thể đứng trên đỉnh của xã hội.
Có những người dù rất cố gắng nhưng cũng chẳng được gì.
Giang Hải lại nghĩ đến chính mình.
Anh cũng từng phải đứng trên đường kiếm ăn từng bữa một.
"Haizzzz..."
Giang Hải gọi cô gái lại: "Còn tất cả bao nhiêu bông, anh lấy hết.”
"Thật sao?" Cô gái vừa mừng vừa lo, vội vàng đếm: "Còn ba mươi sáu bông.
Một trăm tám."
Giang Hải lấy ra hai tờ tiền lớn, đợi lấy tiền thối.
Đây là mua bán, không phải bố thí.
Mỗi một đồng tiền đều là do cô gái đó dựa vào sự cố gắng của chính mình mà kiếm được.
Không ngờ là cô gái đó lại không có tiền lẻ, vẻ mặt ái ngại.
Giang Hải đành phải nói: "Cô đưa lên lầu hộ tôi, tiền thừa coi như là tiền công.”
"Đưa cho Cố Uyển Như của Tập đoàn Uyển Như."
Cô gái kích động mặt đỏ bừng, xác định lại rồi vội vã lên lầu tìm người.
Giang Hải ở dưới đi lòng vòng 2 vòng đợi nhưng vẫn không thấy cô gái đó đi xuống, lúc này mới nghi ngờ đích thân lên lầu xem sao.
Đi vào văn phòng của Cố Uyển Như mới phát hiện, Cố Uyển Như đang nói chuyện với cô gái kia rất vui vẻ.
Cô gái kia tên là Tuệ Thái, lúc còn rất nhỏ cũng từng sống ở khu nhà ngang.
Cô bé còn là hàng xóm tầng trên tầng dưới với Cố Uyển Như nữa.
Vài năm trước cha của Tuệ Thái bị tai nạn xe cộ, dù có bán đi tất cả của cải, nhà cửa cũng không thể cứu được mạng của cha cô, mẹ thì tái giá.
Từ đó cô bé bắt đầu ở với và nội, cũng từ đó không gặp Cố Uyển Như nữa.
Năm ngoái bà nội của Tuệ Thái cũng đã qua đời.
Cô bé chỉ có thể kiên cường tự mình sống tiếp.
Khóe miệng Giang Hải nở nụ cười, thế giới này có phải là quá tròn rồi không, như vậy mà cũng gặp lại được nhau?
Cố Uyển Như nói thầm với Giang Hải: "Em muốn giúp Tuệ Thái được đi học tiếp, anh có ý kiến gì không?"
Hiện Cố Uyển Như được mệnh danh là phú bà nắm giữ cả tập đoàn Uyển Như, chút tiền ấy đối với cô không đáng là bao.
Nhưng Giang Hải lại không nói gì.
Tình cảm là tình cảm, còn tiền bạc là tiền bạc.
Giang Hải còn biết câu, nên cho cần câu chứ không cho con cá.
Học đại học là học 4 năm.
Vậy mà Cố Uyển Như cũng không do dự gì giúp cô bé, chỉ là chính mình cảm thán sự vô tình của năm tháng.
Nhưng Giang Hải đứng là không thể ngờ được, cô bé Tuệ Thái kia sau này sẽ trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, trợ thủ đắc lực của Cố Uyển Như.
Đấy là sau này, còn bây giờ thì tạm thời không nhắc tới.
Hai người họ hàn huyên hơn nửa ngày, nghe cô bé còn phải sống trong phòng trọ đi thuê, Cố Uyển Như tí nữa thì đau lòng khóc.
Từ đó có thể nhìn ra được tình cảm tốt đẹp của Cố Uyển Như và Tuệ Thái
Gọi điện về nhà dặn Cố Vân Lệ làm mấy món ăn rồi mời Tuệ Thái đến nhà ăn cơm.
Cô bé có chút ngại, nhưng lại không kháng cự được sự kiên trì Cố Uyển Như
Giang Hải lái xe, hai cô gái ngồi ở ghế sau, nhớ lại những kỉ niệm cũ.
Nói đến việc tế nhị, Cố Uyển Như liền liếc mắt nhìn Giang Hải, ôi cái con người này, dám không biết xấu hổ dựng thẳng lỗ tai lên nghe chuyện của 2 chị em, thấy cô nhìn thì đảo đảo mắt làm bộ lơ đãng nhìn trời đất, khiến cô phải ra dấu im lặng với Tuệ Thái.
"Chị Uyển Như, anh ấy là anh rể à chị?" Tuệ Thái.
Cố Uyển Như ngượng ngùng gật đầu, sau đó lại lập tức bối rối lắc đầu, lại còn còn nói nhỏ như nói thầm để bổ sung: "Còn chưa phải."
Nếu theo tiêu chuẩn của người trưởng thành thì vẫn chưa phải.
Nhưng Tuệ Thái lại không hiểu.
Vào Hoàng Kim Giáp Lân, con ngươi của Tuệ Thái suýt nữa thì rơi ra ngoài.
Kinh ngạc há to miệng, cằm cũng tý nữa thì rớt xuống đất.
"Chị Uyển Như, giờ chị đang sống ở đây sao?" Gương mặt đang cười của Tuệ Thái cứng lại, trở nên khúm núm.
Cố Uyển Như ừ một tiếng: "Về sau nếu muốn tìm chị em có thể đến công ty, hoặc đến nhà đều được."
Tuệ Thái ngoan ngoãn gật gật đầu.
Mở cửa ra, Cố Uyển Như chào Cố Vân Lệ một tiếng, rồi nói với Tuệ Thái: "Vào nhà đi."
Cố Vân Lệ từ trong phòng bếp đi ra, đánh giá Tuệ Thái từ đầu đến chân: "Ôi, Tuệ Thái, chớp mắt mới vài năm không gặp mà cháu đã lớn như vậy rồi."
Kia Tuệ Thái chào hỏi một tiếng, chân tay hơi luống cuống.
Biệt thự của Cố Uyển Như rất xa hoa, thật sự đã vượt qua sự tưởng tượng của cô.
"Cháu đó, mấy năm rồi cũng không đến thăm bác." Cố Vân Lệ đưa cho Tuệ Thái một lon nước ngọt.
"Đã thi cử chưa? Cháu từ nhỏ đã học rất giỏi, nhất định là đỗ rồi đúng không?”
Hàn huyên vài câu, Cố Vân Lệ vỗ đùi: "Thôi chết, mẹ đang nấu cơm trên bếp."
"Tuệ Thái, cháu ngồi nói chuyện với Uyển Như trước nhé."
"Cháu nhớ nhất là những món mà bác gái làm, sau này còn thường xuyên nằm mơ được ăn đồ bác nấu nữa." Kia Tuệ Thái cười, không khí vui tươi, cũng làm cho cô thả lỏng rất nhiều.
Cố Vân Lệ cười: "Chỉ giỏi nịnh, bác vẫn nhớ mấy món cháu thích ăn đấy, đợi một chút nha.”
Giang Hải lẳng lặng nhìn, hiểu ý cười, lúc phụ nữ nói chuyện, đàn ông tốt nhất là đừng xen vào, như vậy mới là lựa chọn sáng suốt.
Anh ngồi vào một bên, tự xem TV.
Kiểu mối quan hệ tình làng nghĩa xóm như thế này rất tốt, khiến cho Giang Hải rất hâm mộ.
Nói được một lúc thì Lôi Nhân Hào cũng về, bỏ cặp xuống nhìn thấy Tuệ Thái thì rất ngạc nhiên.
"Cháu là...!Tuệ Thái?"
Tuệ Thái cũng rất bất ngờ, miệng há to, trong ấn tượng của cô, Lôi Nhân Hào phải ngồi xe lăn mới đúng.
"Bác trai, bác...!chân của bác..."
Lôi Nhân Hào cười, vỗ vỗ chân của mình: "Đã khỏi từ lâu rồi, là anh rể của cháu tìm bác sĩ cho bác đó.”
Tuệ Thái nhìn sang Giang Hải, lập tức lại nhìn Uyển Như bằng ánh mắt hiếu kì, rốt cuộc là như thế nào