Một đám lưu manh trong lúc nhất thời sửng sốt, không biết nên dừng hay là tiếp tục đánh.
Bọn họ mờ mịt nhìn anh Long.
Anh Long trừng mắt: "Nhìn tao làm gì? Tụi mày không nghe thấy lời của cô Cố à?"
"Nghe thấy...!Tất nhiên nghe thấy..."
Ngay sau đó anh Long nhìn về phía đám người, mắng: "Con mẹ nó thằng nào mắt mù dám nói bậy bạ ở đây? Mày bước ra đây cho tao nhìn xem mày là cái giống gì?"
Anh ta tưởng đây chả phải chuyện lớn gì.
Giang Hải đi giữa đám người, sắc mặt lạnh lùng bước vào chính giữa: "Tôi bước ra rồi đây, anh định làm gì?"
Trong mắt Giang Hải thì bọn họ chọc đến người phụ nữ của mình, có đánh chết cũng không quá đáng.
"Ha ha, tên nhóc nhà mày cũng gan đấy."
Anh Long thầm nghĩ anh ta không thể trêu vào tập đoàn Uyển Như, chẳng lẽ còn không dám đánh chết một thằng nhãi sao? Còn là một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch không biết sống chết.
Nhưng ngay lập tức, anh Long cảm thấy có gì đó không thích hợp, bởi vì trông Giang Hải rất quen mặt.
Anh ta lấy di động ra vội vàng tìm kiếm, thanh niên có vẻ ngoài xấu xí trong bức ảnh được xếp đầu tiên kia không phải là tên nhóc đui mù trước mặt anh ta sao?
"Bộp..."
Anh Long làm rơi chiếc điện thoại xuống đất, khóe miệng anh ta co rúm.
"Mình đang làm cái gì thế này?"
Đã kề cận cái chết còn điên cuồng vuốt râu Diêm vương.
Người không thể đụng đến nhất của tập đoàn Uyển Như, Giang Hải.
Lại bị anh ta mắng.
Lúc này, rốt cuộc Cố Uyển Như cũng hiểu được.
Vì sao sau khi mấy tên lưu manh này nhận một cuộc điện thoại lại trở nên sợ hãi khúm núm như vậy.
Thì ra là bởi vì có Giang Hải.
Tuy không biết Giang Hải làm như thế nào mà khiến cho bọn họ sợ đến như vậy, nhưng nhìn thấy Giang Hải đến, Cố Uyển Như đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, lại một người bước vào từ phía sau đám người.
Là Đường Tuấn.
Một trong hai đại sát thần ở thành phố Giang Thanh.
Tuy anh Long là đàn em của Lôi đại ca, nhưng nếu Nghiệp Gia giết anh ta như giết heo hay có chôn sống anh ta thì Lôi đại ca cũng sẽ không hé một lời nào.
Nhưng mà vẫn chưa hết, một chiếc xe đang phi nhanh đến, dừng ở cách đó không xa.
Đầu xe bị tông móp một bên, dưới xe còn có dầu máy chảy ròng ròng.
Phố dành riêng cho người đi bộ luôn có vật cản trên đường, vì vậy Nam Chiến trực tiếp tông thẳng vào nên mới ra nông nỗi này.
Trước mắt bao người, Nghiệp Gia đứng ở phía sau Giang Hải.
Còn Nam Chiến một đường chạy tới cũng khom lưng chào.
Nam Chiến, một trong hai sát thần của thành phố Giang Thanh, vậy mà khom người chào Giang Hải?
Không ít người bị một màn này làm cho ngốc rồi, rốt cuộc thanh niên này có thân phận như thế nào?
Hai đại sát thần của thành phố Giang Thanh tề tựu đông đủ như vậy còn...!cung kính với anh như thế.
Ngay lúc anh Long nhìn thấy Nam Chiến, anh ta đã chuẩn tâm lý phải mua quan tài cho mình rồi.
Như vậy xem như rõ ràng rồi.
"Lời của tôi không có giá trị?" Giọng nói lạnh như băng của Giang Hải lại vang lên.
Cả người anh Long đều đang run rẩy, anh ta lắp bắp nói: "Đánh...!đánh cho tao...!đánh chết tụi nó..."
Một đám đàn em lập tức giống như đang xách gậy đập heo.
Đánh cho đám lưu manh kia ngã lăn ra đất kêu không thành tiếng, miệng mũi đã có máu chảy ra.
Giang Hải đi đến trước mặt Cố Uyển Như, sờ sờ khuôn mặt bị dọa sợ tới mức trắng bệch của cô.
"Vợ à, em có không sao?"
Khuôn mặt thanh tú của Cố Uyển Như nháy mắt đỏ bừng lên: "Giang Hải, bảo bọn họ đừng đánh nữa, xảy ra án mạng bây giờ."
Đám người kia vẫn còn tiếp tục đánh, Giang Hải lại nói: "Vợ tôi nói cái gì các người không nghe thấy sao?"
Giang Hải đau lòng ôm Cố Uyển Như vào trong ngực.
Cố Uyển Như đỏ mặt, giãy dụa tượng trưng một lát, giống như đứa nhỏ đã gây ra chuyện, nhưng cuối cùng vẫn nũng nịu dựa vào lòng Giang Hải.
Đột nhiên bị cẩu lương của đôi vợ chồng thâm tình đập vào mặt, ngay cả Lan Kiều cũng vội vàng lui ra sau vài bước.
Nam Chiến cũng hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra, anh ta bước lên hung ác đấm cho anh Long một cái.
"Có phải mày muốn chết không?"
Đánh anh ta ngã lăn xong, Nam Chiến nói: "Mang hết tất cả bọn họ đi cho tôi."
Trong lòng anh ta không ngừng mắng to, chờ đến khi trở về anh ta nhất định phải dạy dỗ mấy thằng nhãi con ngu xuẩn này một trận nên hồn, cho bọn nó thấy hậu quả của việc có não mà không có mắt, đi tìm phiền phức cho anh ta.
"Khoan đã." Người lên tiếng là Kim Thâu.
Nếu Giang Hải đã đến đây, Kim Thâu cũng không cần phải cố kỵ gì nữa.
"Vừa rồi, ai nói phải đền tiền?"
Đền tiền?
Sắc mặt của Nam Chiến càng thêm khó coi.
Anh ta nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó.
Đánh người ta sắp chết còn muốn người ta cảm ơn mình, đây chẳng phải là tác phong của Giang Hải sao?
Nhưng dưới tình huống này, mặc kệ bọn họ nói cái gì Nam Chiến cũng phải đồng ý, nếu để cho tên sát thần này nổi điên lên, thì thành phố Giang Thanh chắc chắn sẽ không còn nơi nào cho bọn họ đặt chân nữa.
Ai có thể chống lại Giang Hải đây?
Nam Chiến kéo một tên đàn em đến tát cho một bạt tai.
"Vừa rồi mày đòi bao nhiêu tiền?"
Không hỏi nguyên do, chỉ hỏi số tiền, mau mau trả tiền rồi cút đi, như vậy đối với Nam Chiến mà nói còn đỡ mất mặt hơn nhiều.
"Hai trăm nghìn?" Tên đàn em kia đã bị đánh đến quên sạch rồi: "Hình như là ba trăm nghìn..."
Nam Chiến nhìn về phía Giang Hải, ánh mắt kia như đang van xin.
Anh ta muốn Giang Hải lên tiếng, chỉ cần nói một con số, anh ta sẽ chấp nhận ngay.
"Không phải chứ, sao tôi lại nhớ rõ là ba triệu vậy?" Kim Thâu ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng.
"Nói bậy, sao có thể nhiều như vậy..." Tên đàn em kia còn muốn già mồm.
Nam Chiến nâng tay muốn đánh, lúc này tên đàn em kia mới vội vàng câm miệng.
Cãi cọ thêm hai câu, có trời mới biết Giang Hải có lâm thời tăng giá hay không.
"Ba triệu thì ba triệu, cậu Giang, tôi sẽ lập tức chuyển tiền."
Anh ta thật sự nhân nhượng đến cuối, nhưng Kim Thâu lại lười biếng nói: "Là một người ba triệu!"
Nam Chiến cắn chặt răng, đúng là rất biết cách chiếm hời.
Mà Kim Thâu lại chắp tay sau lưng đi thong thả từng bước một tính đầu người, ngay cả người anh Long mang đến cũng đều tính luôn một lượt.
"Không nhiều lắm, tổng cộng sáu mươi triệu." Sau đó Kim Thâu cười ha ha, quay người lại: "Anh Giang, số tiền làm đường ở phía tây thành phố hẳn có thể tạm đủ rồi."
Giang Hải lại cười nhạo nói: "Tạm đủ? Chỉ sợ chất lượng đường sẽ không tốt."
"Nếu đã đi quyên góp, vậy phải cho đủ tiền mới được."
Giang Hải đã lên tiếng, Nam Chiến cũng không thể nói thêm cái gì, Kim Thâu lại hô lên 100 tỷ, Nam Chiến vẫn đáp ứng như trước.
"Tất cả đều cút trở về chờ gia pháp cho tao." Nam Chiến cúi người chào Giang Hải, tức giận bừng bừng nhanh bước rời đi.
Bọn họ có làm đường cũng chưa từng xa xỉ như vậy, mà Giang Hải chỉ hé răng đã đòi 100 tỷ về tay.
Từ đầu đến cuối, Nghiệp Gia chỉ mở nụ cười thản nhiên, anh ta vẫn rất hài lòng với anh Phi, thật không ngờ gã không làm liên lụy đến Bàng đại ca.
Nhưng đời không như là mơ, Nghiệp Gia vừa muốn cúi chào rời đi, Kim Thâu lại xấu xa nhìn về phía anh Phi.
"Tôi nhớ rõ có người nói cái gì mà hai triệu hay là hai mươi triệu không đủ."
Anh ta