Sáng sớm hôm sau, Giang Hải vừa mới vận động trong vườn hoa trở lại đã thấy Cố Vân Lệ đi ra từ phòng bếp.
"Tiểu Giang, mau ngồi xuống ăn sáng đi." Cố Vân Lệ có vẻ bí mật nhìn vào phòng bếp.
Giang Hải cảm thấy kỳ lại, phòng bếp có gì vậy?
Một lúc sau Cố Uyển Như đi từ phòng bếp ra, còn bưng theo đồ ăn sáng.
"Vợ, em làm đấy à?" Giang Hải ngạc nhiên hỏi.
"Mơ đẹp đấy, là mẹ em làm." Cố Uyển Như còn đang giận, nhớ tới bàn tay to thô ráp sờ loạn của Giang Hải, mặt cô nóng lên.
"Hôm nay Uyển Như cũng phụ mẹ một tay, coi như hai chúng ta cùng làm."
Cố Vân Lệ cũng ngồi xuống, liếc nhìn con gái bảo một cái, phê bình: "Con đã bao lớn rồi cũng nên học nấu cơm đi.
Một cô gái ngay cả cháo cũng không biết nấu sao coi được."
"Từ ngày mai trở đi con dậy sớm một chút, nấu bữa sáng cùng mẹ."
Nấu cùng? Giang Hải cảm thấy tám phần là cô sẽ dùng mắt để nấu.
"Con không muốn." Cố Uyển Như làm nũng mặc kệ mẹ nói gì.
"Mẹ nấu cơm ngon nhất, con chờ được ăn là được, ai bảo con có người mẹ tốt như vậy chứ."
"Không được." Cố Vân Lệ không quan tâm bộ dạng làm nũng này của cô, lạnh lùng nói: "Có thời gian con phải học thêm một chút, biết nhiều không hại thân.
Ngay cả nấu cơm cũng không biết, sau này làm sao chăm sóc cho Tiểu Giang, rồi con của hai đứa nữa?"
"Mẹ..." Mặt của Cố Uyển Như đỏ bừng, cô với Giang Hải còn chưa phải vợ chồng thật sự, sao có thể có con chứ.
Nghĩ đến sinh con, Cố Uyển Như lại buồn rầu, đêm hôm qua có phải phản ứng của mình có chút quá đáng rồi chăng.
Nhìn mấy vết cào trên mặt Giang Hải cô cũng rất đau lòng.
Cố Vân Lệ nói: "Không được, chuyện này không cần nói nhiều, phải học."
"Ít nhất cũng phải biết nấu mấy món Tiểu Giang thích, học không được cũng phải học."
"Ngày mai không phải là cuối tuần sao? Con cũng không bận rộn công việc, dậy sớm một chút học nấu ăn với mẹ."
Giọng điệu của bà vô cùng kiên quyết, Cố Uyển Như chỉ có thể cắn môi không nói lời nào.
Trong lòng cô lại nghĩ, đây rốt cuộc là mẹ của ai vậy? Luôn bênh vực Giang Hải còn chưa tính, sao còn bắt mình hầu hạ anh ấy chứ.
Cô quay đầu lại nhìn Giang Hải, anh đang cố nén ý cười, vẻ mặt như tiểu nhân đắc chí rất gợi đòn.
Cô hừ một tiếng, cười đến bỉ ổi như vậy, rất đáng bị cào vào mặt.
Vừa rồi cô còn có chút thương cảm, nháy mắt đã chuyển sang ghét bỏ.
Giang Hải vô cùng đắc ý.
Xem ra sách lược lấy lòng mẹ vợ này không chỉ là thành công, mà còn là vô cùng thắng lợi.
Lôi Nhân Hào cũng nói: "Uyển Như, học nấu ăn cũng tốt, sau này cha với mẹ con lớn tuổi rồi, con cũng không thể luôn ăn bên ngoài, đúng không? Trong nhà sao có thể không có ai biết nấu cơm được?"
Cố Uyển Như không lên tiếng, Lôi Nhân Hào nói rất có lý.
Cố Uyển Như nghĩ mình học là vì hiếu thuận cha mẹ, không phải vì tên đầu heo Giang Hải này.
Đúng vậy, vì hiếu thuận cha mẹ, chỉ như vậy mà thôi.
"Ấy, Tiểu Giang, mặt của con bị làm sao vậy?" Cố Vân Lệ phát hiện vết cào trên mặt Giang Hải.
Không hề dài, nhưng có chảy máu, có lẽ đã sắp kết vảy.
Giang Hải bụm mặt, ra vẻ sợ hãi nhìn Cố Uyển Như.
"Không sao cả, mẹ, con không cẩn thận nên bị ngã thôi ạ."
Bị ngã mà mặt tiếp đất? Lại nói sao tại bị ngã? Giang Hải lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn ngã cắm đầu xuống đất?
Ai mà tin lý do này.
Nhất là ánh mắt của Giang Hải, rõ ràng là đang nói do Cố Uyển Như làm, nhưng mà trong lòng bé có nỗi khổ, bé không dám nói.
"Uyển Như." Cố Vân Lệ vỗ bàn: "Con làm cái gì vậy? Sao lại cào mặt của nó."
"Con làm gì đâu?" Cố Uyển Như còn đang mờ mịt, sao cô có cảm giác mình là con dâu vừa được cưới về nhà bị nhà chồng ghét bỏ vậy.
Giang Hải có thể tìm lý do nào đáng tin một chút hay không.
Không đúng, Giang Hải đáng ghét, Giang Hải xấu xa chắc chắn đang cố ý.
"Con giải thích rõ ràng cho mẹ, sao mặt của Tiểu Giang lại thành ra như vậy?"
Cố Vân Lệ nói: "Như vậy sẽ để lại sẹo mất."
Cố Uyển Như cắn môi, nói thầm: "Trên người anh ấy còn nhiều sẹo hơn."
"Con còn cãi nữa." Cố Vân Lệ thật sự bị chọc tức, Giang Hải có chỗ nào không tốt rồi? Ai cũng phải có chút tật xấu, sao có thể cào mặt chồng mình thành như vậy chứ.
Lôi Nhân Hào cũng nói: "Uyển Như, con như vậy cũng hơi quá đáng rồi."
"Dù sao các con cũng là vợ chồng, có mâu thuẫn gì, cũng không thể cào trên mặt chồng con như vậy."
"Này, lão già kia, ông nói bậy bạ gì đó? Ông nói thế là có thể cào chỗ khác sao?"
"Đúng đúng đúng, có sao cũng không thể cào người khác, xem mẹ con tức giận đến mức nào rồi." Lôi Nhân Hào vội vàng rụt rụt cổ.
Giang Hải vẫn luôn bày ra vẻ mặt vừa đáng ghét vừa oan ức, để chọc tức Cố Uyển Như.
Nhưng cô cũng không thể giải thích được, sao có thể nói ra chuyện Giang Hải sờ mó mình được đây?
Nếu nói ra Cố Vân Lệ còn cảm thấy kỳ lạ, đã là vợ chồng, sờ vài cái thì có làm sao?
Làm sao vậy?
Cơm nước xong, trên đường đến công ty, Cố Uyển Như vẫn luôn lạnh mặt, xem ra cô thật tức giận rồi.
Giang Hải không dám thở mạnh, nhưng trong lòng lại tưởng tượng đến việc được ăn cơm do Cố Uyển Như nấu sẽ hạnh phúc đến cỡ nào.
Tới công ty lại gặp Tuệ Thái đang ở công ty, anh hỏi thì mới biết được, Cố Uyển Như không đành lòng nhìn cô bé bán hoa trên đường nên để cô bé đến thực tập ở công ty.
Nhưng mà thực tập như thế nào? Chẳng qua là tìm một người đến nói chuyện phiếm với Cố Uyển Như.
Đến giữa trưa, Giang Hải cũng không nói được mấy câu với Cố Uyển Như, lại thường thường nghe tiếng nói cười khanh khách của hai chị em bọn họ.
Mà Giang Hải lại không cơ hội nói chuyện với Cố Uyển Như.
Tuệ Thái trộm nhìn Giang Hải sau đó nói nhỏ: "Chị, chị cãi nhau với anh rể à?"
"Không có." Cảm xúc của Cố Uyển Như luôn hiện hết ở trên mặt, nói dối cũng không được.
"Em có thể hỏi chị chuyện này không?" Tuệ Thái hỏi.
"Có chuyện gì, hỏi đi." Cố Uyển Như tìm kiếm tài liệu.
"Em nghe người trong công ty nói, anh rể đang ở rể nhà chị, là thật hay giả vậy?" Tuệ Thái rất tò mò, hoàn toàn không chú ý đến đây là chuyện không nên hỏi.
Cố Uyển Như nói: "Anh ấy đúng là đang ở rể."
"Thật sao?" Tuệ Thái che miệng, cảm thấy khó tin.
"Một nhân vật tầm cỡ như anh rể sao có thể đi ở rể chứ?"
"Em