Phía tây thành phố Giang Tư, bên dưới cao ốc của tập đoàn Uyển Như, khuôn viên đã bắt đầu hoàn thành.
Giang Hải ngồi ở trên một tấm đá, gác chéo chân hút thuốc, rất là thích thú.
Nghiệp Gia cung kính đưa thiệp mời lên.
Giang Hải liếc nhìn, ngay sau đó bỏ qua một bên.
"Sinh nhật của anh, tôi dĩ nhiên là phải đi."
Nói dửng dưng một tiếng: "Có điều phải khiến anh thất vọng rồi, tôi sợ là không tặng được quà gì đáng giá."
Giang Hải có quà hay không cũng không quan trọng, quan trọng chính là có thể tham gia hay không mà thôi.
"Anh Giang có thể nể mặt tôi mà tới, đó chính là món quà tốt nhất rồi."
Giang Hải gật đầu một cái, lại nói: "Nếu đã tới rồi, mời anh cùng ăn một bữa cơm, tôi đã nói rồi, đến thành phố Giang Tư, nếu không gây chuyện, đó chính là bạn tôi."
Lúc này, Nam Chiến chậm rãi đi tới.
Giang Hải nói: "Để cho Nam Chiến thay tôi tận một chút lễ nghĩa, anh thấy thế nào."
Nghiệp Gia ngoài mặt thì tỉnh bơ, nhưng trong lòng rất là khiếp sợ.
Nam Chiến, lại đi theo Giang Hải?
Đã từng là tử địch, hôm nay đối diện đứng đây, Lôi đại ca đã chết, ân oán sớm đã cho qua rồi.
Nghiệp Gia nói: "Anh Giang, tôi muốn gặp Thất Hồn một chút."
"Tại sao?"
"Nghe nói Thất Hồn cũng dùng kiếm, muốn đánh một trận."
"Anh không xứng."
Giang Hải là đang nói thật, Nghiệp Gia không có tư cách khiêu chiến với Thất Hồn.
Nghiệp Gia không nói nhiều, lời của Giang Hải, không cần phải bàn cãi, bởi vì anh nói đều là sự thật.
Vốn dĩ, Nghiệp Gia muốn khiêu chiến với Giang Hải, anh ta muốn xem thử, cao thủ chân chính mạnh tới trình độ nào, nhưng không ngờ, tư cách để cho Thất Hồn ra tay cũng không có.
Nghiệp Gia phải thừa nhận, anh ta không làm được như Thất Hồn, chỉ nghe được tiếng kiếm ngân vang, không thấy được thân kiếm.
Giang Hải thở dài một cái, giọng có vẻ phiền muộn: "Hai người các anh, nhiều năm như vậy, cũng đấu đá không ít, nhưng còn chưa đánh qua trận nào nghiêm túc đúng không?"
"Các anh có thể đánh một trận phân cao thấp với nhau, nếu như bỏ qua cơ hội lần này, sợ là phải đợi đến kiếp sau rồi."
Nam Chiến nhìn về phía Đường Tuấn, ánh mắt dần dần trở nên cuồng nhiệt.
"Nam Chiến muốn rửa tay gác kiếm?" Nghiệp Gia hỏi.
Không ai trả lời, không cần nói cũng biết.
Bây giờ Lôi đại ca đã chết, con trai duy nhất cũng nhận được sắp xếp thỏa đáng, lại càng không bị nhà họ Hoàng ở phía bắc khống chế nữa, giờ phút này rời khỏi thế lực ngầm, chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
Cuộc sống gió tanh mưa máu này, bọn họ đã sớm chán ghét rồi.
Hơn nữa, chỉ có Nam Chiến biết, tiền mà Lôi đại ca để lại, Giang Hải chỉ giữ lại một chút tượng trưng, hơn phân nửa trả lại cho Nam Chiến làm tiền dưỡng lão.
Yên lặng chốc lát, Nghiệp Gia cười, đón lấy ánh mắt của Nam Chiến, chiến ý tràn đầy.
"Đánh một trận sinh tử, được chứ?"
Nghiệp Gia nghiêm túc mở miệng, anh ta đến tận bây giờ, cực ít dùng loại giọng điệu này nói chuyện.
Đánh một trận sinh tử, cũng không phải là đánh đến một chết một sống, mà là dùng hết sức để đánh một trận, thống khoái đánh một trận.
"Hai người các anh, đi xa xa một chút, chớ làm loạn chỗ này của tôi."
Nói xong, Giang Hải đứng dậy, thong thả bước đi, tấm thiệp mời kia, lại thuận tay để nguyên chỗ cũ.
Nghiệp Gia cũng hiểu, nếu Giang Hải muốn đi, Nghiệp Gia không cần mời.
Giang Hải không đi, đem kiệu tám người khiêng đến cũng vô dụng.
Trong đầu Giang Hải lại nghĩ, muộn rồi, đến giờ ăn cơm với vợ rồi, nên ăn món gì ngon đây?
Không bao lâu sau, Nam Chiến đứng ở trước mặt Giang Hải, trên người có mấy vết thương.
"Thắng không?"
"Thua rồi."
Giang Hải bĩu môi: "Vậy anh còn vui cái gì?"
Nam Chiến đây là đang vui vẻ, rất lâu rồi, không được đánh thống khoái như vậy.
"Lời từ biệt cũng không cần nói đâu."
Trong thế giới ngầm, âm mưu là cái gặp nhiều nhất, sinh ly tử biệt cũng xem là bình thường.
Cho dù Giang Hải và Nam Chiến không được coi là bạn bè, nhưng, thứ Giang Hải không thích nhất chính là nói lời từ biệt, hơn nữa còn là vĩnh biệt.
"Nói chuyện của Lôi đại ca cho con trai ông ta nghe."
Nam Chiến đi được mười mấy bước, Giang Hải mới mở miệng.
Anh ta liền dừng bước, chậm rãi gật đầu.
Nhiều năm như vậy, Lôi đại ca biết, kết cục của mình không thể là chết già, nên không nhận con trai, cũng là đang bảo vệ cho con.
Khi còn sống, có thể dùng câu “người trong giang hồ, thân bất do kỷ” để hình dung về Lôi đại ca.
Từ lúc bước chân vào thế lực ngầm, lại muốn rời đi, thật quá khó khăn.
Bên dưới văn phòng, Giang Hải mua chai nước, nhai kẹo cao su, lại dùng nước súc miệng.
Che miệng hà hơi, ngửi ngửi, mới hài lòng gật đầu một cái.
"Vẫn còn mùi." Thất Hồn vẫn dửng dưng nói.
"Thế à?" Giang Hải không quá tự tin, lại ngửi một cái, lại nhét thêm kẹo cao su vào trong miệng.
"Cậu qua của hàng bên kia mua giúp tôi bộ bàn chãi đánh răng..."
Thất Hồn bất đắc dĩ đi, mắt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Đế vương thời khắc này, diễn rất tinh tế hình dáng một gã con rể hèn mọn.
Thân làm Đế vương hùng bá, trùm thiên hạ, đối mặt với Cố Uyển Như, sao lại có bộ dạng như cái thùng bị rò nước thế này.
Bước lên lầu, vừa đi vào phòng làm việc, Cố Uyển Như hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, cô chun chun mũi, sắc mặt cũng nghiêm lại.
Giống như cảnh khuyển, dường như phát hiện đầu mối gì, nhạy bén đánh hơi.
"Anh lại hút thuốc?" Cố Uyển Như mặt lạnh chất vấn.
Giang Hải lập tức cười theo: "Đâu có đâu, anh rất nghe lời vợ mà."
Trước đây, tuy Cố Uyển Như không thích Giang Hải hút thuốc, nhưng cũng không quá để ý.
Gần đây không biết là thế nào, cứ như đột nhiên thay đổi tính tình, chỉ cần trong miệng Giang Hải có mùi thuốc lá, lập tức trở mặt.
Giang Hải cũng từng nghĩ, có phải là do cha mẹ vợ đầu têu không.
Cố Vân Lệ cũng nói hút thuốc không tốt, sẽ không sinh ra được những đứa con ưu tú, Cố Uyển Như, không phải là muốn sinh con với mình chứ?
Sắc mặt Giang Hải cũng theo đó trầm xuống.
"Vợ à, chúng ta cũng nên chỉnh đốn nhân viên công ty một chút, mới vừa rồi, anh thấy có người hút thuốc ở trong hành lang, thật không có ý thức gì cả."
Vẻ mặt Cố Uyển Như hoài nghi nhìn Giang Hải, sao cô lại không đụng phải nhân viên không có ý thức này chứ.
"Anh qua đây."
Giang Hải có chút rụt rè đứng ở trước mặt Cố Uyển Như: "Vợ, là muốn hôn hay là ôm một cái?"
"Anh mở đi." Cố Uyển Như khuôn mặt đỏ lên.
"Há miệng, hà hơi!"
"A..."
"Hừ..."
"Còn nói là không hút thuốc, cho anh nói lại..."
Giang Hải nắm lấy cánh tay, chặt đến nỗi muốn tím bầm lên.
"Nói với anh bao nhiêu lần rồi, hút thuốc có hại cho sức khỏe, nên lập tức bỏ thuốc đi."
"Ừ ừ ừ, anh nhất định sẽ bỏ."
Cố Uyển Như bĩu môi: "Ai thèm tin anh"
"Thật ra thì, chuyện này cũng không trách anh được, Thất Hồn hút thuốc, lúc nào cũng đưa thuốc cho anh."
Cố Uyển Như lại cau mày: