Nghe vậy, tay Bàng đại ca bắt đầu run rẩy, cổ họng chuyển động, cố nén sự nghẹn ngào.
“Cảm ơn… anh Giang…”
Một tiếng anh Giang này, phát ra từ trong đáy lòng, đây là đối với sự cao thượng đáng kính trọng của Giang Hải.
Ly trà kia, Giang Hải cũng không uống, suy cho cùng, Giang Hải không tính đồng ý giúp đỡ, từ đầu đến cuối không thay đổi quy tắc đã định ra.
Ngồi lại vào chỗ, Giang Hải hỏi: “Đi đến ngày hôm nay, anh có hối hận không?”
Bàng đại ca lắc đầu: “Không hối hận!”
Đúng vậy, Bàng đại ca chẳng qua chỉ là một tên lưu manh đầu đương xó chợ, chỉ vì đi theo nhà họ Triệu mới có được địa vị ngày hôm nay.
Cả đời này, có cái gì mà không hưởng thụ qua, đối với một tên lưu manh mà nói, sớm đã hưởng thụ đủ rồi.
Nghiệp Gia quay trở lại, xách theo một chiếc túi cực kỳ đơn giản.
Trà tốt thật sự không cần dùng bao bì xa hoa lộng lẫy, loại trà này trên thị trường cũng rất ít để có thể mua được.
Để trà ở bên cạnh Giang Hải, nhưng Giang Hải lại không hề nhìn đến một lần.
Cười ha ha nói: “Anh Bàng, trà này có chút quý.”
Bàng đại ca đương nhiên hiểu ý trong câu nói của Giang Hải.
Giang Hải đứng dậy, từ biệt Bàng đại ca rồi rời đi.
Bàng đại ca nói: “Đường Tuấn, tiễn cậu Giang đi.”
Nghiệp Gia lại xách túi trà lên, tiễn Giang Hải ra cửa.
Lão Phúc từ đầu đến cuối trông coi ở bên ngoài, rất cung kính chào hỏi: “Anh Giang, anh muốn đi rồi sao?”
Giang Hải gật đầu, rồi đi ngang qua ông ta.
Cái Lão Phúc này, đem lại cho Giang Hải một loại cảm giác kỳ dị, không nói được chỗ nào không đúng, những luôn cảm thấy trong lòng không được thoải mái.
Giang Hải hỏi: “Người tên Lão Phúc này, làm quản gia cho anh Bàng bao nhiêu năm rồi?”
“Cũng đến mười mấy năm rồi.” Nghiệp Gia nói: “Từ khi bắt đầu lăn lộn ở thành phố Giang Thanh, Lão Phúc đã theo anh Bàng rồi.”
Giang Hải gật đầu, trong lòng đã hiểu rồi.
Lão Phúc này, có lẽ là người nhà họ Triệu ở phía bắc, một cái cọc ẩn ở bên cạnh Bàng đại ca.
Thế giới tối tăm hỗn độn, Giang Hải nhìn người rất chuẩn, trong lòng toan tính suy nghĩ xấu gì, nhìn một cái là có thể nhìn ra được.
Chẳng qua, Giang Hải có thể nhìn ra được, mỗi ngày Bàng đại ca sớm chiều ở bên, há lại không hề biết?
Cái lão già này thành tinh này, hẳn là cố ý giữ lại cái cọc ẩn này.
Có Lão Phúc, Bàng đại ca muốn truyền tin tức gì cho nhà họ Triệu ở phía bắc đều được.
Cho dù là giả, thì cũng biến thành thật.
Tỉnh Hải Đông này, giống như trải qua một trận động đất, bố cục của thế giới ngầm xảy ra biến đổi rất lớn.
Có người vui mừng, có người lo âu.
Có người vốn có quan hệ gần gũi với Bàng đại ca, lần này không những không có tổn thất gì, ngược lại thành đại vương.
Và có người hoàn toàn tĩnh mịch.
Giang Hải và Bàng đại ca ngồi cùng với nhau, tỉnh Hải Đông trở thành một chỉnh thể, không người nào dám ngỗ ngược.
Giang Hải cũng biết những người bị gạt ra ngoài lề kia, lúc trước có quan hệ gần gũi với nhà họ Trác và nhà họ Hoắc ở Đông Nam.
Những người này, đối với tỉnh Hải Đông mà nói, là ăn cây táo, rào cay sung, bất luận ai lên nắm quyền, đều sẽ không giữ lại loại người này.
Còn phía bắc.
Bàng đại ca phân tích không sai, nếu như tình hình phía bắc ổn định, nhà họ Triệu thật sự sẽ khai đao với Bàng đại ca.
Đối với nhà họ Triệu, Bàng đại ca cũng đã hoàn thành sứ mệnh của ông ta, vượt xa mong muốn của nhà họ Triệu.
Sợ là ban đầu khi nhà họ Triệu nâng đỡ Bàng đại ca cũng không ngờ, bây giờ ông ta có thể thâu tóm cả một tỉnh.
“Tiếp theo có tính toán gì không?” Giang Hải tùy tiện hỏi.
Nghiệp Gia trầm mặc cúi đầu không nói.
“Anh Giang….”
“Đừng gọi tôi là anh Giang, ha ha, tôi không đủ khả năng nhận.”
Nói rồi Giang Hải xua tay, lên xe.
Vốn định khuyên Nghiệp Gia mấy câu, nhưng khi anh mở miệng tính nói lại không biết phải nói gì.
Bàng đại ca và Nghiệp Gia hai người này, đang chơi trò khổ nhục kế sao? Nghiệp Gia muốn Giang Hải bảo vệ Bàng đại ca.
Kim Thâu lái xe cẩn thận, ưỡn ngực ngẩng đầu.
Giang Hải biết trong lòng tên nhóc này không phục.
Ở thế đạo này, biết đánh đấm xác thực là việc tốt, nhưng biết động não mới có thể trở thành vua.
Kim Thâu nói: “Anh Giang, bây giờ về khách sạn sao?”
Giang Hải nói địa chỉ rồi Kim Thâu chuyển hướng, đạp mạnh ga.
Một con phố cũ phía sau phố đi bộ, ngôi nhà có kiến trúc cũ rất cổ.
Nơi này từng là nơi tụ họp của những người giàu có, thời kỳ đó có thể sống trong tòa nhà này, không giàu cũng là quý nhân.
Nhưng giờ đây, nơi này chính là một nơi cũ nát, nó hề hài hòa với các tòa nhà cao tầng hiện đại xung quanh.
Con trai của Lôi đại ca, đang ở đây.
Siêu thị Hồn Xuân, diện tích chưa đến năm mươi mét vuông, nơi này mặc dù dột nát nhưng với nơi tấc đất tấc vàng này cũng coi như không tệ.
Lúc trước nghe ngóng được, con trai Lôi đại ca mang họ mẹ, tên là Đường Thạch.
Mười mấy năm qua, Lôi đại ca đều có một thói quen, đến một con hẻm nhỏ ăn hoành thánh.
Một gian hàng nhỏ vừa dơ vừa rách nát, cũng chỉ bán sủi cảo hấp và hoành thánh.
Nam Chiến có nói qua với Giang Hải, Lôi đại ca không phải thích hoành thánh ở nơi này, mà là ở nơi này có thể nhìn thấy con trai của ông ta.
Tiệm hoành thánh ngay đối diện là siêu thị Hồn Xuân.
“Anh Giang, anh đến đây có việc sao?” Kim Thâu nhăn mũi, đang nhảy để tránh né con mương hôi thối dưới chân.
“Ăn một tô hoành thánh.”
“Ở nhà Bàng đại ca có rất nhiều món ngon, anh vẫn chưa ăn no sao?” Kim Thâu cười nói: “Mấy ông lớn đúng là nhiều quy tắc, người khác chưa đụng đũa bản thân không thể ăn, quy tắc gì cũng có được.”
“Bên ngoài chúng tôi, lái xe tùy tùng gì đó, ăn rất ngon.”
“Anh không biết đó, có một tên nhóc, ôm chân giò heo là gặm, suýt chút nữa bị mấy anh em đánh cho một trận.”
Kim Thâu còn đang lải nhải, Giang Hải đã đi vào tiệm hoành thánh.
“Hoành thánh đã bán hết rồi….”
Một bà lão thấy có người vào tiệm, ngẩng đầu lên, đôi mắt của bà ta lờ mờ, giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn.
Giang Hải lấy ra mấy tờ một trăm tệ, nhẹ nhàng để trên bàn: “Bà chủ, giúp tôi đi sang đối diện mua thùng bia, mua thêm chút đậu phộng, chân gà ngâm ớt gì đó.”
“Tiền còn thừa đều là của bà hết.”
Đôi mắt bà lão sáng lên, hí hửng hỏi lại.
“Thật ư, tiền thừa đều là của tôi sao?”
Giang Hải cười, loại biểu tình thấy tiền thì sáng mắt này, thật sự rất thực tế.
“Đều là của bà.”
“Anh Giang, làm sao lại ăn ở đây…..
phía bên ngoài này là phố đi bộ, có rất nhiều đồ ngon.”
Giang Hải xua tay, tỏ ý kêu Lục Mão ngồi xuống.
Bà lão cứ như sợ Giang Hải nuốt lời, chạy bước nhỏ đến siêu thị Hồn Xuân bên kia đường.
Không bao lâu sau, bà lão xách một túi đồ, phía sau cùng đi là một thanh niên rất lôi thôi đang ôm thùng bia.
Người thanh niên lôi thôi lếch thếch, tóc rất dài, trên người phát ra