Lúc này, ở bên ngoài khách sạn, sắc mặt Ung Tiểu Ni vô cùng khó coi.
Cô ta không ngờ, hội nghị ký hợp đồng phải cần có thư mời mới có thể vào.
Ung gia ở thành phố Giang Thanh cũng tương đối có địa vị.
Những người đang tiến vào hội trường, sôi nổi khách sáo chào hỏi với Ung Tiểu Ni, khuôn mặt ngập ánh đỏ, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười mãn nguyện.
Trong đó không ít người, đã từng đứng một phía với nhà họ Sài, cùng ngăn cản sự phát triển của tập đoàn Uyển Như.
Nhưng bây giờ, đã thay đổi, trở thành nhóm đối tác của tập đoàn Uyển Như.
Từ trong nụ cười cũng những người này, Ung Tiểu Ni nhìn thấy rõ ràng sự chế nhạo.
Khoảng thời gian này, việc khinh doanh của Ung gia cứ xuống dốc không phanh, nếu tiếp tục như vậy, không đến nửa năm sẽ bị phá sản.
Vì thế, Ung Tiểu Ni cũng nghĩ giống như những người khác, muốn hợp tác với tập đoàn Uyển Như.
Nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ được, hai nhân viên bảo vệ tầm nhìn hạn hẹp này lại ngăn cản không cho cô ta vào cửa.
“Các người có biết cô Sài là ai không? Ếch ngồi đáy giếng, ngày đây tiên lên thành phố đi làm phải không?”
Sắc mặt của một chủ quản bậc cao của Ung gia tái mét, đang gầm lên giận dữ với bảo vệ.
Trên đồng phục của những bảo vệ này viết là bảo vệ của thành phố Giang Tư, hẳn là một công ty an ninh nhỏ ở thành phố Giang Tư.
“Ở thành phố Giang Thanh này, không có ai dám không nể mặt nhà họ Sài.
Cậu tốt nhất ngoan ngoãn nhường đường cho tôi, có biết chủ tịch Sài và chủ tịch Cố của các người là họ hàng không?”
Ung Tiểu Ni và Cố Thượng sớm đã trở mặt, bây giờ Cố Thượng đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Sài.
Nhưng hai người vẫn chưa ly hôn, nghiêm khắc mà nói, thật sự vẫn có quan hệ thân thích với Cố Uyển Như.
“Thân thích?”
“Thật ư?”
Người kia hừ lạnh một tiếng, lỗ mũi hếch lên: “Với thân phận một bảo vệ nhỏ bé như cậu, tôi có nhất thiết phải lừa cậu không?”
“Đưa đây!” Huyền Khải không tin, duỗi bàn tay của mình ra.
“Đưa cái gì?”
“Đương nhiên là chứng cứ, anh làm sao chứng minh được mình có quan hệ thân thích với chủ tịch Cố của chúng tôi? Tên ở cùng trên sổ hộ khẩu, hay là cùng một cha mẹ?”
“Ranh con, tôi nói chuyện tử tế mà con dám lên mặt à?” Người kia giận dữ.
Anh ta biết lấy chứng cứ ở đâu ra chứ.
Huyền Khải đứng thẳng tắp, ưỡn ngực nghiêm khắc chắn đường đi.
“Nói chuyện tử tế, lên mặt?”
“Mặt của anh quá dày rồi đấy, tôi không cần.
Còn nữa, tôi cũng chả cần phải lên mặt với ai cả, mặt tôi vốn dĩ đẹp trai vô đối sẵn rồi?”
“Cậu....” Người kia bực tức chỉ vào mũi Huyền Khải.
“Tôi cái gì tôi, không có thư mời, vậy thì biến.”
“Cái gì mà thân thích, anh không có điện thoại sao? Một tờ thư mời cũng không đưa cho anh, ai biết được là thân thích gì, không chừng là chó hoang đang chui rúc bên cột điện nào.”
Ung Tiểu Ni vô cùng tức giận, thân hình to mập của cô ta run rẩy không ngừng.
Nhưng cô ta không muốn rời đi, bây giờ có rất nhiều công ty đều không muốn hợp tác với nhà họ Sài, mà chuyển sang lao vào hợp tác với tập đoàn Uyển Như.
Nếu như còn không tìm được dự án tốt, Ung gia sẽ lụi bại trong tay của cô ta.
Trước mắt, tập đoàn Uyển Như là lực chọn tốt nhất của nhà họ Sài.
Lúc này, Ung Tiểu Ni vô cùng hối hận, hối hận tại sao mình lại đối địch với tập đoàn Uyển Như.
Tất cả những việc này, đều là vì Cố Thượng, nếu không phải là việc ở thành phố Giang Tư lần đó….
Đi đến một bên, Cố Sài Vân lấy điện thoại ra: “Cố Thượng, anh lập tức qua đây cho tôi.”
“Cái gì….
Cố Thượng….
tôi nói cho anh biết, nếu như bây giờ anh không qua đây, anh đừng mong nhận được một xu.”
“Được, tôi đợi anh, anh tốt nhất xuất hiện trong nửa tiếng nữa cho tôi.”
Gần đây, sức khỏe của của Cố Hạo Dân lại không tốt, đang nằm trong bệnh viện.
Cố Thượng có thể nói là đến đường cùng rồi, lúc này đang lo âu vì viện phí.
Từng là cậu chủ Cố gia ở thành phố Giang Tư, lại sa sút thành bộ dạng như bây giờ.
Mặc dù Cố gia không được tính là hào môn, nhưng ích nhất cũng là đại gia có khối tài sản mấy trăm triệu, Cố Thượng chưa từng chịu khổ nhiều như vậy.
Không thể làm một con chó đực biết nghe lời, Ung Tiểu Ni đương nhiên sẽ không cần anh ta nữa.
Nhưng li hôn sẽ lâm vào tình thế bế tắc, Cố Thượng muốn một khoản tiền, Ung Tiểu Ni đương nhiên là vắt chày ra nước không chịu cho.
Lúc này, Sài Thái muốn gặt mặt Cố Uyển Như, nên mới cần Cố Thượng phối hợp.
Ung Tiểu Ni đứng một bên, nhìn ra bên ngoài.
Cô ta không muốn chào hỏi với những người ra ra vào vào ở đây, bị cự tuyệt ở ngoài cửa đã đủ mất mặt rồi.
Nhưng từ phía sau lại vang lên một giọng nói.
“Cô Sài, sao cô lại ở đây vậy?”
Quay đầu, sắc mặt Ung Tiểu Ni biến đổi, ở không xa, Hoành Thiên Giai chậm rãi bước đến.
“Cô Sài, để tôi giới thiệu với cô, vị này là cậu chủ của nhà họ Hòa ở phía bắc, Hòa Tiến!”
Gia tộc phía bắc? Ung Tiểu Ni biểu tình nghiêm nghị: “Xin chào, anh Hòa!”
“Sao cô còn không vào?” Hoành Thiên Giai hỏi.
Ung Tiểu Ni có chút khó xử, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Người đi bên cạnh nhanh nhảu nói: “Tiến vào hội trường cần thư mời, chỉ là…”
“Thư mời?” Hoành Thiên Giai cũng lạnh mặt lại, anh ta cũng không có thư mời.
“Anh Hòa, nếu như anh muốn gặp Cố Uyển Như, hay là tôi sắp xếp một cuộc hẹn khác cho anh? Đôi mày Hoành Thiên Giai mảnh mai lộ ra gian trá.
Hòa Tiến hừ nhẹ một tiếng: “Thời gian của tôi rất eo hẹp, hôm nay đi, anh cần phải biết, nhà họ Hòa có thể hợp tác với tập đoàn Uyển Như, đó là phúc của cô ta.”
“Chỉ là….” Hoành Thiên Giai biết tính Giang Hải, thật sự sẽ không nể nang gì ai.
“Chỉ là cái gì.
Chủ tịch Hoành, anh là chủ tỉnh của một thành phố, chẳng lẽ một hội trường nhỏ nhoi cũng không vào được?” Hòa Tiến nói.
“Chưa từng có ai dám cự tuyệt người của nhà họ Hòa ở ngoài cửa cả, chắc chắn cô ta sẽ phải nể mặt thôi.”
Nói rồi, Hòa Tiến đi về về hướng hội trường.
Hoành Thiên Giai hàm ý sâu xa nhìn Ung Tiểu Ni, rồi lập tức đi theo anh ta.
Khóe miệng Ung Tiểu Ni nở một nụ cười khẩy, cô ta cũng không tin là tập đoàn Uyển Như đến cậu chủ của nhà họ Hòa mà cũng dám cản đường.
“Xin chào, mời ngài trình thư mời của ngài.” Huyền Khải kỹ lượng làm việc của bản thân, mỗi người tiến vào đều phải trình thư mời ra.
Cũng không phải Cố Uyển Như làm lớn bắt buộc phải thư mời gì đó, mà là Lan Kiều và Giang Hải đưa ra ý kiến này.
Có thư mời mới có thể tiến vào hội trường, ra vẻ rất có phong cách.
Trên thực tế, hội nghị chiêu thương chẳng qua chỉ là hình thức, tất cả các dự án hợp tác đều đã bàn bạc ổn thỏa, chỉ thiếu bước ký tên cuối cùng.
Mời tất cả các thương nhân cùng hợp tác lại với nhau để