Trong phòng VIP, Hồng Tam Lão đứng ngồi không yên, hút hết xì gà vẫn không có tin tức, chưa bao giờ hắn ta lại lo lắng như vậy. Đan Lục là cánh tay đắt lực của hắn, chưa bao giờ lại im ắng như thế.
Nhưng trong lòng Hồng Tam Lão cũng có chút tự tin xót lại, Đan Lục là người thế nào chứ? Dù là đánh không được cũng sẽ thoát được, cả Giang Tư không một ai là đối thủ của hắn.
Còn Cố Hiển vẫn nơm nớp lo sợ, chờ đợi trong hồi hộp. Ông ta hết nhìn đồng hồ lại nhìn Hồng Tam Lão, mồ hôi không ngừng tuôn ra.
“Lão Tam…Lão Tam…” Một tên đàn em của hắn chạy xộc vào, vẻ mặt không tốt lắm.
Hồng Tam Lão cảm giác có điềm xấu: “Ma đuổi sao? Nói mau…”
Thấy tên đàn em ấp úng, khó nói, hắn lên tiếng: “Đan Lục trở vể? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh Lục… bị thương nặng…” Tên đàn em còn không dám nói quá lớn, sợ rằng làm Hồng Tam Lão không vui sẽ trút giận lên đầu mình.
“Mẹ kiếp, nó đâu?” Hồng Tam Lão vẻ mặt không tin được, như ăn phải ruồi bọ.
“Anh…Lục…về…về nhà rồi!” Giọng nói run run của tên đàn em càng thêm hoang mang.
Nhà? Chính là nơi ẩn nấp khi có chuyện không hay xảy ra. Rõ ràng chỉ khi cần thiết mới “về nhà”. Hồng Tam Lão bắt đầu cảm giác có nguy cơ, Giang Hải có thể làm cho Đan Lục bỏ “về nhà” chứng tỏ thực lực không phải dạng vừa.
Nhưng điều làm hắn ta sợ hơn là không có Đan Lục thì chuyện sau này sẽ ra sao? Kẻ thù của hắn quá nhiều, nếu họ tìm tới…
Hồng Tam Lão vội vàng đi như bay: “Đi!”
Hắn muốn lánh đi, phải chờ Đan Lục quay lại cạnh hắn, bản thân hắn hiện tại ốc không mang nổi mình ốc, không thể lo quá nhiều được.
“Lão Tam…Lão Tam…” Cố Hiển gọi với theo nhưng vẫn không kịp với tốc độ của Hồng Tam Lão.
Cố Hiển ngây người, nếu Hồng Tam Lão bỏ đi như thế thì rõ ràng mọi chuyện đã không còn hy vọng nữa. Đan Lục kia lại thua?
Hồng Tam Lão đang chạy thì chợt nhớ gì đó, quay vội lại văn phòng, nhét hết tiền vào một ba lô lớn, gấp gáp cứ như nếu hắn chậm một giây có thể sẽ chết chắc.
Hắn vừa đi ra bắt gặp một người qua đường, làm hắn giật bắn người, đúng là chim sợ cành cong. Hồng Tam Lão chạy bạt mạng tới một căn biệt thự nhỏ ở trong khu ven rừng, rất khó nhận ra.
Hồng Tam Lão phải đi vòng vèo mất một ngày mưới tới nơi, khi đi vào biệt thư vẻ mặt vô cùng cẩn trọng. Hồng Tam Lão nhìn thấy Đan Lục bị thường vội vàng hỏi chuyện đã xảy ra.
Đan Lục biến sắc, sợ hãi tột cùng: “Người này không đụng chạm được, nếu không chúng ta chết chắc.”
Hồng Tam Thấy vết thương của Đan Lục chỉ được băng bó qua loa vội đứng dậy: “Mẹ kiếp, tôi đi tìm bác sĩ.”
“Đừng.” Đan Lục đã bị phế toàn bộ. Gân tay chân đều bị cắt đứt, các khớp đều như vô dụng: “Không được để bất kỳ ai biết chúng ta ở đây, nếu không cũng chẳng còn mạng rời đi.”
“Tên khốn Tần Hiên hại chúng ta, nó đừng hòng yên ổn.” Hồng Tam Lão quá mức tức giận.
Hồng Tam Lão cho rằngTần Hiên muốn hại mình, nếu không tại sao lại không tự đi đối phó Giang Hải lại nhờ hắn chứ.
Hắn gọi cho Tần Hiên.
Tần Hiên đang ở phòng làm việc của Tần Hạo, đã sớm mất kiên nhẫn. Tần Hạo không cho anh ta tự ý hành động, bên Hồng Tam Lão lại chẳng có chút tin tức nào.
Đang định tìm Giang Hải thì Hồng Tam Lão gọi đến..
Tần Hạo nhìn qua gật nói: “Có lẽ ổn rồi.”
Tần Hiên vẻ mặt thả lỏng: “Đấy! Anh cứ lo hảo, để em xử lý có phải nhanh hơn không.”
Nhưng vừa nghe điện thoại của Hồng Tam Lão, Tần Hiên đã bị chửi mắng đe dọa. Hắn ta còn cảnh cáo Tần Hiên, nếu không ổn thỏa vụ này, hắn sẽ không để yên.
Tần Hiên có tức mà chưa kip nói thì Hồng Tam Lão đã ngắt tín hiệu.
“Ông ta điên à?” Tần Hiên nói lại cho Tần Hạo nghe về thái độ của Hồng Tam Lão.
Nhưng Tần Hiên thực sự vẫn chưa hiểu Hồng Tam Lão muốn nói gì.
Tần Hạo thay đổi thái độ, như thở dài: “Giang Hải này không nên động, may là chúng ta không trực tiếp ra tay.”
Tần Hiên vẫn kiên quyết không nghe: “Gì chứ? Em sẽ tập hợp an hem, cho nó thê thảm.”
Tần Hạo ngăn cản: “Có biết động não không? Chúng ta là nhất sao? Có những người không thể chọc thì đừng dại động vào, có ngày chết không biết tại sao mình chết đấy!”
Tân Hiên không cho là đúng, nói văn vẻ cho hay, cứ nói thẳng là sợ đi, anh trai anh ta sợ, chứ anh ta không sợ. Lăn lộn bao năm có gì chưa gặp? Còn sợ một tên không chút tiền đồ kia sao?
Tần Hạo nhanh chóng gọi điện: “Chuẩn bị một thẻ một tỷ, một thẻ mua hàng sáu trăm triệu. Gấp. Tôi muốn có ngay!”
“Anh làm gì?” Tần Hiên sững sờ.
“Còn làm gì? Không xin lỗi tên Giang Hải kia thì làm gì? Anh còn chưa muốn chết đâu.” Tần Hạo sợ hãi nhớ lại lúc đó, Giang Hải nhấn mạnh nếu không đến đúng hẹn sẽ tính lãi.
Tuy bị đánh và vũ nhục thế kia làm Tần Hạo tức giận, nhưng anh ta vẫn nhớ tới Giang Hải khi đó đã nói gì, với thái độ thế nào. Anh ta không quên được.
Tần Hiên không chịu được lên tiếng: “Sao lại xin lỗi? Chúng ta cần phải làm thế sao? Hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không cần làm thế!”
Tần Hạo nghiêm giọng: “Tại sao Hồng Tam Lão trở mặt? Chẳng lẽ chú không nghĩ thử xem?”
“Chỉ là tổn thất vài người mà thôi.”
Hồng Tam Lão là người ra sao? Anh em họ còn không rõ sao? Hồng Tam Lão cái gì gọi là nghĩa khí chứ? Không có! Hắn ta chỉ nghĩa khí với tên Đan Lục kia, mà cũng không gọi là nghĩa khí gì đó, suy cho cùng vì Đan Lục có giá trị lợi dụng mà thôi.
“Chẳng lẽ…tên Đan Lục kia…xảy ra gì rồi?”
Tần Hiên ngăn cản anh trai: “Khoan đã anh! Biết đâu tên Giang Hải kia chỉ có chút võ vẻ, ngoài ra