Giang Hải lái xe chở Cố Uyển Như đến công ty, anh đi rất chậm, muốn năm tay cô lâu hơn một chút. Dường như hai ngày nay đã thành thói quen.
Vừa tới nơi, nữ lễ tân đã chào đón Giang Hải vô cùng niềm nở: “Anh Giang… trưa nay anh rỗi không?”
Giang Hải khó hiểu.
Nữ lễ tân tỏ vẻ đang yêu ngượng ngùng: “Em định mua một bộ váy, nhưng không biết thế nào, muốn nhờ anh đi cùng xem sao? Đổi lại em mời anh ăn trưa.”
Giang Hải nhìn Cố Uyển Như: “…Tôi…”
Nữ lễ tân vẫn nhỏ nhẹ hỏi: “Có được không anh…?”
Giang Hải dứt khoát nói: “Được!”
Cố Uyển Như nghe rõ hai người đang nói gì, nghe thấy Giang Hải đồng ý, cô đột ngột dừng lại: “Anh đi mua mỳ bên tiệm Hoàng Sương, một lý cà phê ép bên tiệm Thanh Nhã.”
Mỳ? Cà phê ép?
Hai tiệm này đều ở hướng ngược nhau, lại còn rất xa. Có thể nói một nơi ở đầu thành phố, một nơi cuối thành phố.
Cố Uyển Như quay người vào văn phòng của mình đóng sập cửa lại. Cô hơi phân tâm, không biết bản thân làm sao nữa. Chẳng lẽ thực sự cảm thấy Giang Hải là của mình cô?
Nếu Giang Hải có người khác, anh ấy cũng sẽ rời đi. Cúng không còn nắm tay cô, cũng không gọi cô là… “Vợ”, không còn cùng phòng nữa. Nhưng cô luôn mong ngóng điều này mà, sao giờ lại thế này. Cô bị làm sao thế?
Giang Hải đi vào, Cố Uyển Như cũng không nghĩ nữa mà cắm đầu làm việc, ánh mắt có chút hoảng hốt như sợ bị bại lộ gì đó. Giang Hải nhìn thấy mọi thứ, anh tỏ vẻ đắc ý, cứ thế ngồi sô pha chơi điện thoại,
Đến giờ trưa, Giang Hải nói: “Vợ ơi, đi ăn mỳ nhé.”
“Không!” Cố Uyển Như cũng không thèm nhìn anh.
Giang Hải gian xảo cười: “Vậy anh đi trước nhé.”
Khi Giang Hải tới cửa thì Cố Uyển Như ngẩng đầu nhìn.
“Đứng lại!” Cố Uyển Như theo phản xạ buộc miệng nói.
Giang Hải cười hỏi: “Sao thế?”
Cố Uyển Như cảm thấy bản thân bị hớ, nên kiếm cớ: “Tôi muốn ăn cơm, anh trả tiền đi, tôi quên mang thẻ rồi.”
Nhà hàng Thủy Tạ nổi tiếng khắp thành phố Giang Tư, nơi có đồ ăn ngon nhất, nguyên liệu cao cấp nhất, một bữa ăn ở đây vô cùng đắt đỏ, không phải ai cũng có khả năng chi trả.
Cố Uyển Như luôn nhớ món bít tết ở đây, chỉ một lần đến từ lâu lắm rồi nhưng cô vẫn nhớ. Nhưng đến đây rồi thì Cố Uyển Như hơi hối hận vì giá cả đi khá đắt.
Cố Uyển Như tự trách bản thân quá mức cảm tính, cứ như giận hờn con nít. Nhưng Giang Hải thấy Cố Uyển Như ái ngại thì Giang Hải chủ động gọi món, anh không muốn vì giá cả làm cô thấy áy náy.
Khi bữa ăn đang thì một giọng nói quen thuộc vọng tới.
"Cố tiểu thư, có duyên nha! Sao lại vinh dự được gặp cô ở đây rồi.”
Cố Uyển Như lịch sự cười đáp, nhưng trong ánh mắt vẫn không tránh được sự chán ghét, tên Chương Huy Vũ cùng Cố Hữu đều cùng một loại người. Tên Chương Huy Vũ này luôn chiếm đoạt Cố Uyển Như.
“Cố tiểu thư, lâu ngày không thấy em, tôi tương tư em đến chết mất.” Chương Huy Vũ không thèm nhìn Giang Hải, cứ thế ngồi cạnh Cố Uyển Như.
Chuyện Cố gia thì hắn đều nắm trong lòng bàn tay, bao gồm cả việc Cố Uyển Như lấy chồng, còn có Cố Hữu bị nát bi. Nhưng hắn ta không sợ, với hắn, chỉ một tên lái xe quèn thì không có gì đáng lo cả.
Cố Uyển Như khó chịu, chuyển chỗ ngồi cạnh Giang Hải, cảm thấy tên này thật kinh tởm, không có một điểm tốt đẹp nào.
“Anh tự trọng cho. Đừng để tôi phải xem anh kẻ có bệnh.”
Chương Huy Vũ không ngại lời lẽ khó nghe của Cố Uyển Như: “Em đoán quá đúng, anh là do em làm bệnh đó nha. Chỉ có thân thể em chữa được bệnh cho anh thôi.”
Vừa nói hắn ta vừa với tay định nắm lấy tay Cố Uyển Như, nhưng lại bị Giang Hải túm lấy tay.
“Chương thiếu, anh có bệnh hay thiếu đánh? Tôi có thể xử lý tốt nha.”
Chương Huy Vũ biến sắc: “Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra! Mày không có tư cách nói ở đây!”
Giang Hải cười lạnh, tay càng ra chút lực, bóp chặt tay của Chương Huy Vũ: “Từ từ nào! Tôi thấy có vẻ sức khỏe của Chương thiếu có vấn đề thật.”
“Hình như là…có biểu hiện của suy thận…”
Giang Hải cười gian xảo, ánh mắt lại ánh lên vẻ lạnh lùng.
“Mày suy thận, cả nhà mày suy thận…” Chương Huy Vũ kinh ngạc, bị nói trúng lại ra sức không thừa nhận.
“A…a…”
“Chương thiếu nên để tôi khám một chút nào.” Cổ tay của Chương Huy Vũ sắp gãy rồi.
Giang Hải hỏi: “Có phải cảm thấy đau lưng? Người mệt mỏi?”
“À…hiện tại anh cảm thấy tốt hơn rồi đúng không? Sinh khí ổn hơn rồi chứ?”
Chương Huy Vũ trở nên bình tĩnh lại, những gì Giang Hải nói đều đúng với cảm nhận của hắn. Chẳng lẽ lời Giang Hải nói đều thật?
Với một người chuyên ăn chơi trác táng, gái gú rượu chè thì việc ảnh hưởng sức khỏe là điều sớm muộn mà thôi. Chẳng qua, mức độ nghiêm trọng ra sao tùy vào thể trạng, cùng cường độ.
Thật ta Chương Huy Vũ biết bản thân yếu sinh lý bao lâu nay, đi nhiều bác sĩ giỏi cũng không có chút tác dụng. Hắn tẩm bổ thế nào cũng không khả quan hơn. Vậy mà Giang Hải chỉ đụng vào người hắn lại biết được, sờ qua chút lại thấy khỏe người hơn.
Chương Huy Vũ vô cùng khó hiểu.
“Cứ cho là đúng. Vậy thì nên làm sao?” Chương Huy Vũ bình tĩnh hỏi ngược, cứ xem như chưa có chuyện gì.
Giang Hải mỉa mai: “Có bệnh nên thành thật với bác sĩ, muốn chữa thì phải có tâm chữa chứ nhỉ?”
Chương Huy Vũ nhìn Cố Uyển Như, cảm thấy thông tin kia vô cùng chính xác, Cố Uyển Như lấy một thằng vô dụng làm chồng, thật sự muốn cưỡi lên người cô. Hắn nghĩ thế lại nhìn Giang Hải.
“Thế anh có cách chữa sao?” Chương Huy Vũ nói như không có gì xảy ra.
Cố Uyển Như vô cùng tò mò về chuyện Giang Hải biết y thuật, cô thật sự không tin tưởng lắm.
Giang Hải tỏ ra thần bí: