Ngày hôm sau, Kim Thâu lại kéo hai người ra ngoài muốn đánh một trận nữa.
Ngậm điếu thuốc trong miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người không muốn trở thành bao cát cho người khác luyện tập.
Qua một đêm, khuôn mặt của Cao Ngọc sưng lên như cái đầu heo, sắc mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ ngầu.
Đây mà là luyện tập cái gì chứ, rõ ràng đưa mặt ra cho người ta đánh, đánh cũng bị đánh mà không đánh thì cũng bị đánh.
Cao Ngọc gân cổ lên, thà chết chứ không chịu.
Tôn Trạch lại khéo đưa đẩy, liên tục cầu xin tha mạng, nói vết thương vẫn chưa lành.
Anh ta chỉ có thể khép nép xin tha, nếu không, tên nhóc Kim Thâu này thật sự có thể nhét tàn thuốc vào lỗ mũi của anh ta ngay tức khắc.
Đây là một nhóm người mất trí, đặc biệt là nhìn vào những thiết bị đó, cả đám cứ la hét và luyện tập điên cuồng.
Hai người bọn họ, cho dù là đồ đệ của Húc Thiết, nhưng bây giờ đã bị người khác nắm chặt trong lòng bàn tay, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn giống như một con mèo.
“Được rồi, cút về dưỡng thương đi.”
Kim Thâu giẫm lên tàn thuốc, hừ lạnh một tiếng.
“Anh Cao, anh nghĩ xem chúng ta nên làm gì đây, chúng ta thật sự phải chết ở chỗ này sao?”
Trong mắt Cao Ngọc hiện lên một tia hung hãn, nắm chặt tay: “Đừng lo, đã cả ngày sư phụ không nhận được tin tức của chúng ta, ông ấy nhất định sẽ cho người đi điều tra.”
“Biết được chúng ta đang ở thành phố Giang Tư, nhất định sẽ cho người đến tìm.”
“Tôi chỉ sợ...!sợ chúng ta sẽ không sống nổi tới lúc đó.”
Tôn Trạch nuốt nước bọt nói.
Không lâu sau, Giang Hải ung dung đi tới.
Ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng.
Giờ phút này, dường như không một ai có thể nhìn ra được diện mạo ban đầu của hai người bọn họ.
Từ trước đến giờ, đám người Kim Thâu luôn thiếu một đối thủ ngang tầm.
Hai tên này cũng xem như là một đối thủ xứng tầm, đúng là đánh đến chết đi sống lại.
“Tên gì?”
Cao Ngọc không nói, chỉ nghiêng đầu sang chỗ khác.
Tôn Trạch vội vàng báo danh tính, còn đặc biệt nhấn mạnh mình chính là đồ đệ của Húc Thiết, cười với anh nói: “Anh là anh Giang đúng không? Thực ra, chúng tôi đại diện cho nhà họ Triệu ở phía Bắc, đến tìm anh Giang để bàn bạc một số công việc”
“Bàn chuyện? ” Giang Hải cười nhẹ, vẻ mặt rất ôn hòa.
“Không, không… nhà họ Triệu là muốn… muốn hỏi, gần đây có phải trong tài khoản của anh Giang có thêm một khoản tiền nhỏ được chuyển vào không?”
“Ừm, có, nhà họ Triệu có ý kiến gì sao?”
Kim Thâu trợn mắt trông rất dữ tợn.
"Không, không, không có ý kiến, nhà họ Triệu nói, tiền thì cứ tiêu...” Tôn Trạch có chút sợ sệt.
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
“Anh Giang, không, ông chủ Giang, chúng tôi sai rồi, cầu xin anh hãy thả chúng tôi đi.”
“Nhà họ Triệu phía Bắc, muốn số tiền đó?” Giang Hải thờ ơ nghịch móng tay.
“Cái này...”
Bọn họ cũng không dám nói mình đến đây đòi tiền, chỉ là muốn hỏi một chút thôi! Chắc sẽ không ai tin mấy lời vô nghĩa này của bọn họ.
Giang Hải đứng ở trước mặt hai người bọn họ, nhìn chằm chằm vào Cao Ngọc, đôi mắt kia bình tĩnh như nước, Cao Ngọc có chút run rẩy.
Nó không chỉ bình tĩnh mà còn rất sâu, cảm giác như có thể vô tình bước vào mà không bao giờ thoát ra được nữa.
Một cái nhìn vô cùng kinh hãi, khiến bọn họ như rơi xuống vực sâu.
“Kim Thâu, mấy cậu cũng thật là, sao lại ra tay nặng như vậy với bạn tập của mình chứ?”
“Thế này đi, trong vòng một ngày nhiều nhất cũng chỉ được mười người thách đấu, ai lên trước tự các người quyết định.”
Sau đó, Giang Hải rời đi, đối với vị sư phụ của hai người bọn họ không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào, thậm chí còn không thèm để ý đến.
Càng không để tâm đến chuyện Húc Thiết sẽ tìm đến báo thù, có vẻ như Giang Hải đang mong đợi Húc Thiết sẽ cử ai đó đến nữa.
“Cút về chữa lành vết thương đi.” Kim Thâu cười gằn: “Ngoan ngoãn làm bao cát cho bọn anh đánh, hai chú em mới được thoải mái một chút, nếu không, sẽ khiến mấy chú sống không bằng chết.”
Ánh mắt Cao Ngọc hiện rõ sự quật cường.
Kim Thâu lạnh lùng nói: “Còn đối với anh Giang, sư phụ của hai chú, chẳng qua chỉ như một con rệp mà thôi.
Cho dù ông ta có đích thân tới, thì cũng chỉ như thành phố Giang Tư có thêm một phần mộ mà thôi.”
Lời nói của Kim Thâu khiến người ta phải khiếp sợ.
Húc Thiết ở phía Bắc cũng xem như là cao thủ hàng đầu.
“Má...”
Cao Ngọc muốn nói, Kim Thâu quá mức kiêu ngạo.
Nhưng khi lời đến cửa miệng, lại không nói được, anh ta nghĩ đến Thất Hồn, nghĩ đến Giang Hải.
Cả trăm người ở đây đều có sức mạnh ngang ngửa Kim Thâu, mà tên Thất Hồn đó còn đáng sợ hơn.
Thân là lão đại của đám người họ, Giang Hải có sức mạnh như thế nào, chắc cũng không cần phải bàn nữa.
Thật không thể tưởng tượng được.
Cả người Cao Ngọc lạnh như rơi vào hầm băng.
Sư phụ của bọn họ, Húc Thiết, rất có thể không phải là đối thủ của Giang Hải.
Ít nhất, Giang Hải và Húc Thiết, hẳn là có thể đánh một trận.
Bóng lưng Giang Hải biến mất, cả người Cao Ngọc run lên, mồ hôi lạnh toát ra không ngớt.
Anh ta hoảng sợ đến mức không thể tưởng tượng nổi, tiếp theo hai người bọn họ sẽ phải đối mặt với những thứ gì.
Họ sẽ phải chiến đấu mỗi ngày cho đến chết.
Bên ngoài, Giang Hải không vội vã rời đi.
Phía sau anh là Tần Hiên.
“Anh Giang, nếu nhà họ Triệu ở phía Bắc lại cử người đến...”
“Phù hợp thì để lại làm bao cát cho mấy người Kim Thâu, còn những kẻ không thích hợp thì cứ tiêu diệt.”
Tần Hiên run rẩy toàn thân, một câu nói, quyết định sống chết của một người, mà có thể thốt ra một cách nhẹ nhàng như vậy.
“À, đúng rồi, có bao nhiêu thế lực bên ngoài đã xâm nhập vào thế giới ngầm của tỉnh Hải Đông?”
Tần Hiên nói: “Bên trong tỉnh Hải Đông không có một thế lực lớn nào cả, nhưng có một số thế lực bên ngoài đang âm thầm tham gia vào các hoạt động bành trướng.”
Giang Hải nói: “Mỗi khu vực, bồi dưỡng một người đại diện.”
“Hả?” Tần Hiên sửng sốt.
Giang Hải đã từng nói anh sẽ không bao giờ đặt chân vào thế giới ngầm.
Giang Hải nói: “Để bọn họ đi đúng đường, có khó không?”
Tần Hiên gãi gãi đầu, thật sự không hiểu Giang Hải là có ý gì.
“Theo mô hình của thành phố Giang Tư, chia thành những khu vực nhỏ, cho phép sự tồn tại của các cơ sở kinh doanh xám.
Còn các khu vực khác phải sạch sẽ và ổn định.”
“Chúng ta cũng có thể đưa ra sự trợ giúp tương ứng, cho phép bọn họ tích hợp, hoặc thậm chí loại bỏ các lực lượng nhỏ địa phương, có điều, làm việc phải dựa theo quy tắc của chúng ta.”
“Về sau chúng ta cũng không cần bọn họ phải cống nạp gì cả, nhưng nếu có ai dám bước qua giới hạn, hừ...”
Tần Hiên cúi đầu xuống tỏ ý đã hiểu, sau đó đi làm việc.
Nếu Tập đoàn Tiêu Dao muốn có được chỗ đứng vững chắc trong tỉnh, không thể không có một môi trường ổn định.
Một số nơi, chướng khí mù tịt, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu hợp tác với thế giới ngầm, cũng là một chuyện tốt.
Dù quản lý tốt đến đâu cũng sẽ có những khu vực báo động đỏ, không thể loại bỏ nó hoàn toàn, chỉ có