Phía Bắc, Nhà họ Triệu.
Sau khi nghỉ ngơi, chấn thương của Húc Thiết đã bình phục hơn một nửa, nhưng có chuyện khiến ông ta phải cau mày.
Từ khi Cao Ngọc và Tôn Trạch đến thành phố Giang Tư thì không thấy có tin tức gì.
Tuy nhiên, thế giới ngầm ở tỉnh Hải Đông đột nhiên lại truyền tin đến, nói rằng Giang Hải của thành phố Giang Tư dường như đã thống nhất quản lý thế giới ngầm.
Đám người Cao Ngọc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Đây là không xem nhà họ Triệu ra gì sao?
Ông ta lập tức gọi ngay một người tới, đây là đệ tử yêu thích của Húc Thiết, đồng thời cũng là con nuôi của ông ta, Du Chính Chí.
Ngay cả ở phía Bắc, Du Chính Chí cũng khá nổi tiếng, anh ta thực sự là đệ tử chân truyền của Húc Thiết.
“Chính Chí, con đến thành phố Giang Tư xem đám Cao Ngọc rốt cuộc đang làm cái quái gì.”
“Căn cứ theo định vị xe của bọn họ, có lẽ là đang ở phía Tây của thành phố Giang Tư.”
Du Chính Chí gật đầu rồi rời đi ngay lập tức.
Chuyện này Húc Thiết cũng không quá để tâm.
Thành phố Giang Tư chỉ là một nơi nhỏ, lẽ nào lại có cao thủ sao?
Ngay cả khi có Giang Hải, thì nó cũng chỉ là một cái chuồng gà ta, chui ra một con gà trống to hơn một chút mà thôi.
Giang gia, trên đời này, lại dám có kẻ xưng “gia” sao?
Ngay lúc này, tại tập đoàn Uyển Như.
Một số giám đốc điều hành đang họp, bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng.
Ở thành phố Giang Thanh, Hoành Thiên Giai không ngừng gây rắc rối, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến hoạt động bình thường của công ty.
Không chỉ vậy, ở thành phố Giang Thanh, còn nổi lên việc một số người ngăn cản sản phẩm của Tập đoàn Uyển Như chiếm lĩnh thị trường.
Những người này đều là những người bị tập đoàn Uyển Như từ chối khi ngỏ ý muốn hợp tác.
Một số người là vì dở trò xảo quyệt trên hợp đồng.
Cũng có người muốn gian lận lừa đảo.
Còn có vài kẻ thực lực không đủ.
Nhìn thấy tập đoàn Uyển Như ngày càng lớn mạnh, chiếm hết thị phần của bọn họ, cho nên cay mắt, sinh ra oán hận.
Chỉ dựa vào nỗ lực của các đối tác ở các thành phố Giang Thanh, thì rõ ràng là không thể giải quyết được.
Các đối tác này phải tìm đến Tập đoàn Uyển Như, suy cho cùng thì dự án cũng là do hai bên hợp tác, nếu thua lỗ thì Tập đoàn Uyển Như cũng sẽ là bên chịu tổn thất nhiều nhất.
Cạnh tranh thì ở đâu cũng có, nhất là, sự cạnh tranh ngày nay còn kéo theo sự kế thừa và sự sinh tồn của rất nhiều người.
Cạnh tranh lành mạnh cũng là động lực để phát triển, mỗi doanh nghiệp muốn phát triển lớn mạnh, đều phải giẫm lên đối thủ để bước tiếp.
Vấn đề là có một số phương pháp lại vượt ra ngoài phạm vi cạnh tranh thương mại.
Mà những vấn đề này lại đồng thời xuất hiện ở thành phố Giang Thanh, khiến Cố Uyển Như phải đặc biệt chú tâm.
“Ung Tiểu Ni?”
Cố Uyển Như hơi ngạc nhiên khi nghe cái tên này.
Hiện nay, nhà họ Sài và Tập đoàn Uyển Như đã hợp tác làm ăn.
Ung Tiểu Ni lại làm như vậy thì cô ta cũng phải chịu tổn thất.
“Cố tổng, vấn đề này rất phức tạp.”
“Nhà họ Sài gần đây có vẻ như đã nhận được một khoản hỗ trợ, các quỹ thanh khoản cũng rất dồi dào.
Đặc biệt là đã dùng một số thủ đoạn, xem ra đã có người đứng đằng sau chỉ đạo.”
“Mấy hôm trước nhà họ Sài đã có một đơn hàng lớn, kho xưởng của chúng tôi đã cố gắng tăng ca để kịp hoàn thành.”
“Nhưng hai hôm trước, ở thành phố Giang Thanh đột nhiên xuất hiện tình trạng bất ổn về giá cả, một số người không biết bằng cách nào đã nhập được lô hàng có giá thấp hơn so với sản phẩm của chúng ta.”
Cố Uyển Như cau mày: “Không tìm thấy nguồn xuất hàng là ở đâu sao?”
“Mã đã được thay đổi, chúng ta không thể phân biệt được.” Một vị giám đốc điều hành gãi đầu, không nói nên lời.
“Chúng tôi biết chắc đó là hàng hóa của nhà họ Sài, nhưng mà lại không có chứng cứ.”
Cố Uyển Như lạnh lùng nói: “Hóa ra, nhà họ Sài không đến để hợp tác, mà là để lấn áp chúng ta, thậm chí còn muốn tiêu diệt chúng ta.”
“Nếu như bây giờ các kênh bán hàng xảy ra vấn đề, thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của toàn bộ công ty.”
“Cố Tổng, đây chỉ là vấn đề nhỏ, bây giờ thị trường ở thành phố Giang Thanh đang rất hỗn loạn.
Nhà họ Sài yêu cầu chúng ta đền bù, căn cứ theo hợp đồng, chúng ta phải thanh toán cho bọn họ một số tiền vi phạm không hề nhỏ.”
Cố Uyển Như lúc này có chút hối hận, không ngờ rằng lúc đầu nhân từ với Nhà họ Sài, kết cục lại ảnh hưởng lớn đến bản thân.
Cuộc họp căng thẳng kết thúc mà không đưa ra được giải pháp nào tốt.
Cố Uyển Như trở lại văn phòng, cau mày, sắc mặt khó coi.
Giang Hải vừa nhìn điện thoại vừa cười, bốc trái cây ăn một cách vô tư.
“Vợ à, rất ngọt, em có muốn nếm thử không?” Giang Hải đẩy đĩa hoa quả đến trước mặt Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như không thèm để tâm đến, đến nước nào rồi mà Giang Hải lại có thể bày ra bộ dạng thờ ơ đến như vậy chứ?
Một tập đoàn lớn như vậy, một mình cô đứng ra gánh ván thật sự đã làm khó cô rồi.
“Anh tự mình ăn đi, nghẹn chết anh!”Cố Uyển Như hừ lạnh một tiếng, hít sâu một hơi.
“Chắc là mấy hôm tới, em phải đến thành phố Giang Thanh một chuyến.”
Cố Uyển Như đột ngột nói.
“Đi làm gì?”
Giang Hải cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nói.
“Đều tại em.” Cố Uyển Như nói: “Ngay từ đầu, chúng ta không nên cho nhà họ Sài cơ hội, bây giờ, bọn họi lại quay sang đâm sau lưng chúng ta.”
Giang Hải nghe xong cũng không quá quan tâm đến mấy lời này của Cố Uyển Như.
Gần đây, trên bản tin có đưa tin một việc, Giang Hải cho rằng thật nực cười, nhưng đó lại là sự thật.
Một công ty Internet lớn đã bị một số người dùng con dấu giả để lừa đảo.
Cho đến vài năm sau, công ty đó mới phát hiện ra, đã đưa chuyện này ra pháp luật giải quyết, gây ra một trận sóng gió không hề nhỏ.
Cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi những chuyện này lại xảy ra trong quá trình phát triển của tập đoàn Uyển Như.
Suy cho cùng, không một ai mong muốn để người khác vượt mặt mình.
“Nếu chuyện này không được xử lý dứt điểm, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của tập đoàn Uyển Như.
Đây là một kẽ hở lớn, nếu bây giờ không sớm bù lấp vào, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
Cố Uyển Như nhận thức được mối nguy, cho nên phải đích thân đến thành phố Giang Thanh một chuyến, xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giang Hải nói: “Chuyện này, em đã thảo luận qua với Lan Kiều chưa?”
Lan Kiều là một tài nữ ở thành phố Giang Tư, không chỉ có dung mạo khuynh thành, mà còn có tài năng được ví ngang với Gia Cát.
Tập đoàn Uyển Như ngày càng lớn mạnh, Lan Kiều cũng bớt quan tâm đến công việc hơn, mỗi ngày đều ăn uống vui chơi, đi spa hoặc đi mua sắm, sống một cuộc sống vô cùng hưởng thụ và thảnh thơi.
Lan Kiều cũng biết, tuyệt đối không thể có quan hệ gì với Giang Hải, nếu đã như vậy, Lan gia chỉ cần nắm quyền sở hữu cổ phần trong tập đoàn Uyển Như, rồi đợi ăn hoa hồng là đủ rồi.
Cố Uyển Như vỗ trán: “Ừm, nếu anh không nhắc đến em suýt nữa thì quên mất cô ấy.”
Cố Uyển Như cười