“Nếu tôi không nghe lầm, hình như vừa rồi có người muốn giết tôi.”
Giọng nói đều đều nhưng như sấm vang dội truyền vào tai bọn họ.
Giờ phút này, Giang Hải muốn giết hết đám người bọn họ, chỉ đơn giản giống như giẫm chết một đoàn kiến tụ lại, không cần tốn sức.
Bóng đen của thần chết bao trùm lên đám người đó.
Giang Hải làm sao có thể quan tâm đến mấy lời tầm phào của đám rác rưởi này.
Anh chỉ chế nhạo: “Mau chuẩn bị tiền mua vé xuống núi đi…”
“Cái gì?”
“Xuống núi còn phải trả tiền à?”
“Đúng là lũ ăn cướp!”
Đúng vậy, không sai, Giang Hải chính là đang muốn cướp tiền.
Đám người này đến với mục đích là muốn nhìn thấy Giang Hải chết.
Vừa rồi, còn chửi lấy chửi để.
Không thu tiền, Giang Hải làm sao có thể để bọn họ đi được chứ.
Lên núi thì dễ, xuống núi thì khó.
Giang Hải muốn dạy cho bọn họ một nguyên tắc sống, đừng có tùy tiện mà khinh người.
“Cướp à, vậy thì đã sao?” Giang Hải chế nhạo.
Lên núi một triệu, xuống núi hai triệu, trực tiếp tăng gấp đôi.
Ngoài ra, đám vệ sĩ dưới chân núi cũng đã bẻ, phá hoại rất nhiều hoa lá và cây cỏ, hít thở không khí trên núi, tính đồng giá mỗi người năm trăm nghìn tệ.
Có nhiều không? Giang Hải cảm thấy không nhiều, những người này không có lý do gì để phản bác cả.
Có bản lĩnh thì tự bay xuống xem.
“Ông đây không có tiền, có bản lĩnh thì giết luôn ông đây đi.”
Có người hét lên, lập tức có người phản ứng.
“Chu Khải.” Giang Hải nói nhỏ.
“Có người yêu cầu, chúng ta nhất định phải đáp ứng.
Có điều, đừng làm bẩn chỗ của mình, bẻ gãy hai chân, tiền xuống núi tăng gấp đôi.”
Chu Khải không chút do dự ra tay, hai người có ý kiến lập tức kêu gào thê thảm.
Lời của Giang Hải, chính là ‘thánh chỉ’, Chu Khải tuyệt đối tuân theo.
Tuy nhiên, tính mạng của đám người này, trong mắt anh ta cũng chỉ như một con kiến.
Đánh gãy hai chân, tăng tiền lên gấp đôi, để xem còn ai dám lên tiếng.
Ở giữa đám đông, sắc mặt của Hoành Thiên Giai khó coi đến cực điểm.
Có lời nói của nhân vật lớn đó, anh ta cũng không dám làm gì Giang Hải, cũng biết rõ, dựa vào thực lực của mình cũng chẳng thế làm gì được Giang Hải.
Anh ta hy vọng Giang Hải chết biết bao, anh ta nghe nói Húc Thiết sắp đến giết GiangViêm, anh ta cũng đến, anh ta muốn tận mắt nhìn thấy Giang Hải chết.
Nhưng kết quả thật đáng thất vọng.
Không, là tuyệt vọng mới đúng.
Hòa Tiến, sắc mặt vô cùng kinh hoàng, cuối cùng thì anh ta cũng đã hiểu ra.
Lúc đầu, tìm Quỷ đến để đối phó với Giang Hải, tại sao không những không làm gì được Giang Hải, mà Quỷ lại còn trở mặt với mình.
Hóa ra thực lực của Giang Hải lại mạnh đến mức, nhà họ Hòa ở phía Bắc đã cử hai cao thủ đến đối phó với anh ta, nhưng cuối cùng đều phải bỏ mạng.
Những người ở thành phố Giang Thanh, và cả đám người trong thế giới ngầm ở tỉnh Hải Đông, bọn bọ đều biết Giang Hải rất mạnh, thậm chí còn tưởng tượng ra được Giang Hải mạnh đến mức nào.
Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể ngờ rằng, ngay cả Húc Thiết cũng không phải là đối thủ của Giang Hải.
Nhìn thấy Giang Hải ra tay, giống như rơi vào trong mộng, Giang Hải thật sự không còn là người thường nữa.
Một đám người lần lượt chạy tới thanh toán tiền, dao đã kề vào cổ, không nôn tiền ra cũng không được.
Ở đây, Giang Hải chính là trời, cai trị mọi thứ.
Cho dù có giết bọn họ thì đã sao chứ.
Sau khi xuống núi, Hoành Thiên Giai liếc mắt nhìn về phía Giang Hải đang rời đi.
“Anh Hòa, anh thấy trận đấu hôm nay như thế nào?”
Hòa Tiến vẫn còn đang rất kinh hoàng, mặt mày tái mét, đờ đẫn.
“Không ngờ Giang Hải lại mạnh đến vậy.”
Hoành Thiên Giai cười lạnh chế nhạo: “Mạnh? Thật sự rất mạnh?”
“Chủ tịch Cơ, lẽ nào anh có cao kiến gì sao?” Anh ta nheo mắt nhìn Hoành Thiên Giai một cách kỳ lạ.
Giang Hải đánh bại Húc Thiết, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, không thể nào giả được.
“Giang Hải, anh ta đã ra tay chưa?” Hoành Thiên Giai nói: “Anh ta chẳng qua chỉ là sử dụng ám khí đánh lén Húc Thiết mà thôi.”
“Đúng vậy, Giang Hải làm sao có thể là đối thủ của Húc Thiết được.” Hòa Tiến gật gật đầu.
Hoành Thiên Giai khẽ cười, trong lòng sửng sốt, nhưng ngoài mặt lại giả bộ bình tĩnh.
Nếu ngay cả nhà họ Hòa ở phía Bắc cũng không dám trở thành kẻ thù với Giang Hải, vậy thì Giang Hải sẽ cứ thế ngông nghênh mà bước rồi.
Giang Hải đã sử dụng ám khí, thắng không thuyết phục.
Tin tức này nhất định phải được truyền ra ngoài.
Nếu tất cả mọi người đều sợ hãi Giang Hải, tập đoàn Uyển Như ngày càng lớn mạnh, thì không ai có thể ngăn cản được.
Vì vậy, mặc kệ có phải hay không, cần phải khiến dư luận nghĩ Giang Hải thắng không thuyết phục, đánh lén, nhất định phải bị người khác phỉ nhổ là không có đạo đức.
Hoành Thiên Giai nhớ tới nhà họ Hòa ở phía Bắc có hai vị cao thủ là cao thủ thuộc hạng nhất, hai người này cũng không kém cạnh gì so với Húc Thiết.
Chỉ là, hai người này đã bế quan tu luyện từ lâu, đã hơn mười năm không thấy bọn xuất hiện.
Năm đó trước khi bế quan tu luyện, mặc dù Húc Thiết đã dùng không ít thủ đoạn, nhưng cũng chỉ được xếp là ngang bằng với bọn họ.
Nếu bây giờ cả hai liên thủ hành động, ngay cả những cổ võ giả cũng phải dốc sức đối phó.
Tin tức về thất bại của Húc Thiết nhanh chóng được lan truyền.
Truyền đến Đông Nam, Hoắc Thiên Lôi cũng bị dọa cho một trận kinh hoàng.
Ông ta rất muốn cảm ơn nhà họ Triệu ở phía Bắc, nếu không, một khi nhà họ Hoắc tiến vào tỉnh Hải Đông, chắc chắn sẽ phải đối đầu với Giang Hải.
Vậy thì kết quả thật không thể được tưởng tượng được.
Tin tức truyền đến phía Bắc, nhà họ Triệu rung chuyển.
Triệu Thái Nhiên há to miệng ngạc nhiên.
Sao...!sao có thể như thế được, người chiến đấu với Giang Hải, là Húc Thiết.
Húc Thiết đã được nhà họ Triệu cung phụng suốt hai mươi năm rồi, thực lực của ông ta thế nào, nhà họ Triệu hiểu rõ nhất.
Nếu như không phải được nghe từ chính miệng đồ đệ của Húc Thiết, Triệu Thái Nhiên làm sao có thể chấp nhận được cú sốc này chứ.
Giang Hải thật sự khủng bổ đến mức đánh bại cả Húc Thiết?
Hơn nữa, chỉ trong một chiêu?
Vậy rốt cuộc là mạnh hơn Húc Thiết đến mức nào vậy?
Ngón tay ông ta run lên, ngây người hỏi: “Đây...!đây đều là sự thật sao? Cậu không có gạt tôi đấy chứ?”
“Ông chủ, là thật.”
Sau một hồi lâu, Triệu Thái Nhiên mới định thần lại, lập tức đưa ra một loạt mệnh lệnh.
Người của nhà họ Triệu đang ở Tỉnh Hải Đông khi nghe được tin tức này, không một chút do dự mà đồng loạt rút lui.
Nói chính xác hơn là chạy trốn, nếu còn tiếp tục ở lại đây, thì sẽ phải nộp mạng cho Giang Hải.
Tất cả các cơ sở kinh doanh của nhà họ Triệu đều thu hẹp lại hết mức có thể, tránh xa vùng đất tỉnh Hải Đông này.
Triệu Thái Nhiên cảm thấy rất tiếc, vì nhà họ Triệu hùng mạnh một thời, vậy mà chỉ trong vài tháng đã phải chịu tổn thất nặng nề như vậy, người làm chủ như ông ta cũng không thể chối bỏ phần trách nhiệm này.
Mặt