Sau một hồi thở phào nhẹ nhõm, nhìn bó hoa lớn trong tay Giang Hải mang về, nước mắt cứ thế không kìm được mà muốn trào ra ngoài.
Giang Hải nhìn thấy Cố Uyển Như như vậy, ngay lập tức bước tới, ôm nhẹ cô vào lòng nói: “Vợ à, em không sao chứ? Em bị sao vậy?”
“Anh là đồ khốn nạn!” Cố Uyển Như bật khóc hu hu rồi đấm mạnh vào ngực Giang Hải.
Giang Hải mỉm cười nghĩ thầm, sau này đi xử lý mấy loại chuyện như vậy, vẫn không nên nói với cô vợ ngốc nghếch này của mình thì hơn.
Thế giới mà Cố Uyển Như nghĩ, mãi mãi giống như trong những bộ phim hoạt hình mà cô từng xem, vô cùng êm đềm, đó cũng là một chuyện tốt.
Đến chiều, Cố Vân Lệ gọi điện bảo hai người nhớ về nhà sớm, cùng ăn tối rồi bàn bạc chuyện gì đó.
Cố Uyển Như có chút ngạc nhiên, mẹ cô thường ngày ở nhà chỉ lo chuyện bếp núp nhà cửa, rốt cuộc là có chuyện gì chứ.
Đến chiều về nhà, trong nhà lại đang tiếp khách, là một ông ta cụ râu tóc bạc trắng, thần thái ngời ngời.
“Ôi, sao bây giờ các con mới về...”
Ngay khi cô bước vào cửa, Cố Vân Lệ đã càm ràm.
“Để mẹ giới thiệu cho các con biết, vị này là bác sĩ Trung y nổi tiếng ở thành phố Giang Tư của chúng ta, mẹ cố ý mời ông ấy đến để kiểm tra sức khỏe cho các con.”
Nghe vậy, Giang Hải bật cười thành tiếng, lập tức hiểu được ý của Cố Vân Lệ.
Người mẹ vợ này suốt ngày lao tâm khổ tứ, cũng thật mệt mỏi.
Cố Uyển Như không hiểu cho lắm: “Điều trị cho chúng con á, tụi con cũng không có bệnh gì?”
Ông cụ đứng ở trước mặt Cố Uyển Như, nhìn kỹ một lượt rồi nói: “Cố tổng, không ai là hoàn hảo cả, hay cứ để lão đây bắt mạch cho cô thử xem, có được không?”
Cố Vân Lệ ngồi bên cạnh thúc giục, Cố Uyển Như cũng không thể phản bác lại được, chỉ đành ngồi sang một bên, khó hiểu nhìn Giang Hải.
Giang Hải suýt nữa bật cười.
Cô vợ ngốc nghếch này của anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông cụ vuốt râu, nheo mắt, thỉnh thoảng gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Cố tổng, gần đây cô có cảm thấy ruột gan rối bời, bồn chồn bất an trong người không?”
“Một chút!” Cố Uyển Như khẽ liếc nhìn Giang Hải một cái.
Giang Hải nhìn cô với ánh mắt vô tội, chuyện này liên quan gì đến anh chứ.
Ông cụ gật đầu rồi đứng dậy, quay sang nói với Có Vân Lệ: “Sức khỏe Cố tổng rất tốt, chỉ cần điều chỉnh tâm trạng của mình, một số chuyện, còn phải tùy vào duyên số."
“Nhưng cũng đã lâu như vậy rồi mà bọn nó vẫn chưa thấy có tin tức gì cả.” Lòng bàn tay Cố Vân Lệ nắm chặt lại nhìn chằm chằm về phía Cố Uyển Như.
Ánh mắt đó rõ ràng đang trách cứ Cố Uyển Như không biết cố gắng.
Cố Uyển Như lập tức hiểu ra, hóa ra mời bác sĩ đến, là để kiểm tra sao cô mãi chưa có em bé.
“Mẹ...” Khuôn mặt Cố Uyển Như đỏ bừng lên ngay lập tức, cô không biết phải nói gì.
Ông cụ cũng nhìn về phía Giang Hải, bộ dáng cũng như đang xem xét một lượt.
Giang Hải vội vàng xua tay: “Sức khỏe của tôi rất tốt, không cần phải kiểm tra đâu.”
Nói xong, Giang Hải vội vàng viện cớ muốn lên lầu rồi chuồn mất.
“Anh xuống đây cho em...” Cố Uyển Như tức giận mắng.
Giang Hải làm bộ như không nghe thấy gì, vỗ vỗ ngực, tự biết sức khỏe của mình thế nào, cho dù tay nghề của ông cụ kia có lợi hại tới đâu cũng không thể tự nhiên khiến bọn họ có thai đươc.
Ngay sau đó, dưới lầu liền không có động tĩnh gì nữa, Giang Hải có chút kỳ lạ, Cố Uyển Như cũng đã bị bắt mạch rồi, lại không bắt Giang Hải cũng phải bị bắt mạch giống như mình, thật không giống với tính cách thường ngày của cô.
Buổi tối lúc ăn cơm, Cố Uyển Như vẫn còn ngượng ngùng đỏ mặt, cô và Giang Hải vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả, làm sao có thể mang thai được chứ.
Cha mẹ vợ nhìn Giang Hải với ánh mắt kỳ quái, ánh lên một tia phức tạp.
“Tiểu Giang, chúng ta làm một ly đi.” Lôi Nhân Hào cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Giang Hải cũng nhanh chóng cầm ly rượu lên.
“Tiểu Giang, có một số việc cứ thuận theo tự nhiên, không nên để trong lòng.” Lôi Nhân Hào vô duyên vô cớ nói ra mấy lời này.
Cố Uyển Như ở bên cạnh không giấu được nụ cười tinh nghịch.
Không đúng, trong này nhất định có gì đó mờ ám.
“Cha, chuyện gì đừng quá để trong lòng?”
“Đừng lo, cha mẹ sẽ không ghét bỏ con đâu.
Con là con rể của nhà chúng ta, hai người chúng ta đã sớm công nhận con rồi.”
Khóe miệng Giang Hải giật giật, quay sang nhìn Cố Uyển Như.
“Em đã nói với cha mẹ cái gì vậy?”
Mặt Cố Uyển Như đỏ ửng lên, “Mau ăn đi, món sườn heo hấp này hôm này mẹ làm rất ngon.”
“Cha, cha nói xem có đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng, rất ngon, hình như mẹ con mới vừa học được, trước đây không phải công thức như này.”
Mọi người cố ý đổi chủ đề, sau khi ăn xong, Giang Hải đi lên lầu, kéo Cố Uyển Như lại: “Em nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì…” Ánh mắt Cố Uyển Như có ý né tránh.
Giang Hải bước tới, ôm chặt lấy Cố Uyển Như, không cho Cô Uyển Như có cơ hội giãy dụa, hai mắt đối diện nhau, càng ngày càng gần hơn.
“Bây giờ em có nói không?”
“Anh… anh mau buông em ra!”
Trái tim Cố Uyển Như đang đập loạn nhịp.
"Được, em nói, em nói là được chứ gì?"
Giang Hải vẫn không có ý buông tay, cảm nhận được đường cong tinh xảo trên người ai đó.
“Em chỉ nói với cha mẹ, em vẫn chưa có thai, nguyên nhân là do anh.”
“Nói, nói anh năm đó bị lạnh quá, xem ra… không tốt lắm…” Giang Hải nghe xong thì rất tức giận, đây khác nào là nói anh bất lực.
Anh bị bất lực sao? Vẫn xài tốt lắm đấy, chẳng qua là vì trước giờ anh vẫn luôn tôn trọng Cố Uyển Như, nên mới không muốn ăn sạch cô mà thôi.
Khóe miệng Giang Hải dần nở một nụ cười gian: “Anh không được lắm?”
“Em nói… hì hì… chuyện này, làm sao chứng minh được đây?”
“Anh muốn làm gì?”
“Em nói xem? Vợ yêu!”
“Đừng...!anh đừng...”
“...”
“Anh...”
“Anh nhẹ thôi!"
Giang Hải sửng sốt trong chốc lát.
Nhẹ thôi? Đây có nghĩa là đang mời chào sao?
“Anh sẽ rât nhẹ nhàng...”
Nhưng trong lòng Giang Hải lại nghĩ, chuyện này, làm sao có thể nhẹ nhàng được, nếu nhẹ, chẳng khác nào không được rồi!
Đúng vậy, là đàn ông, muốn hạnh phúc thì vẫn phải nói một đằng, làm một nẻo.
Chao ôi, phụ nữ ấy mà, trong lòng thì gấp lắm, nhưng cứ luôn miệng nói đừng mà đừng mà.
Nhưng thực tế, bạn càng loạn bao nhiêu thì cô ấy càng thích bấy nhiêu!
Giang Hải dùng hết sức lực, chiếc giường rung lắc dữ dội, tiếng rên rỉ đầy mập mờ còn vang xa muôn dặm.
Sáng sớm hôm sau, Giang Hải và Cố Uyển Như không những không mệt mỏi, mà còn rất sảng khoái.
Ngược lại, hai vị phụ huynh lại trông rất ủ rũ, đặc biệt là Lôi Nhân Hào, ngáp ngắn ngắp dài đấm đấm cái thắt lưng của mình.
Giang Hải nhìn Cố Uyển Như vơi sánh mắt đắc ý, sớm biết cô thích như vậy, anh đã không phải đợi đến ngày hôm nay mới ra tay, lãng phí biết bao nhiêu thời