Vẻ mặt của gã chủ quản đột ngột thay đổi, anh ta thực sự không có nhiều quyền hạn.
Nhưng, lời đã nói ra khỏi miệng, đâm lao thì phải theo lao thôi.
“Lẽ nào tôi không thể ra lệnh cho một tên bảo vệ nhỏ bé như cậu được sao?”
Chu Khải cười chế nhạo: “Anh thật sự không thể ra lệnh cho tôi, lãnh đạo của lãnh đạo của anh có thể mới đủ tư cách để thương lượng với tôi.”
Vào lúc Cố Uyển Như đang trong tình thế dầu sôi lửa bỏng, anh ta không chỉ cứu được mạng của Cố Uyển Như, mà còn cứu được đám người đi theo Cố Uyển Như.
Chuyện này đã gây ra chấn động lớn trong công ty, bất cứ ai nhìn thấy đám người Chu Khải đều vô cùng tôn kính.
Bọn họ chính là ân nhân cứu mạng của Cố Uyển Như.
Bọn họ dùng cả tính mạng của mình đứng chắn trước đầu xe để bảo vệ cho Cố Uyển Như, ai mà không nể phục dũng khí này chứ.
Ngay cả những vị giám đốc điều hành cấp cao trong công ty, thậm chí ngay cả Cố Uyển Như, cũng phải gọi anh ta một tiếng anh.
Môt gã chủ quản nhỏ bé là cái thá gì chứ?
Đám người Chu Khải mặc dù lập được công lớn cũng không kiêu ngạo đến như vậy, một gã chủ quản nhỏ bé lại dám lên giọng ra lệnh cho bọn họ?
Chu Khải bước tới rồi nắm lấy cổ áo gã chủ quản.
“Cậu, gan cũng lớn thật, ở thành phố Giang Tư tại sao lại tồn tại một tên ngu si như cậu, còn dám bẻ gãy chân anh Giang nữa, cậu cũng giỏi thật ha?”
Anh Giang?
Anh Giang nào?
Lập tức, đồng tử của gã chủ quản co rút mạnh, cả người run lên.
Anh ta dường như đã nghĩ ra rồi, trong tập đoàn Uyển Như, anh Giang, ngoài trừ Giang Hải ra, thì còn ai vào đây nữa?
“Phốc...” Gã chủ quản ngồi phịch xuống đất, sắc mặt như tro tàn, giống như cha mẹ chết vậy.
Cổ họng cuộn trào, cơ thể run lên vì sợ hãi, xém chút nữa đã tè ra cả quần.
Lúc đầu anh ta cũng không muốn tiến lên, chỉ là mọi chuyện phát triển vượt quá dự tính, máu nóng sôi lên sùng sục...
Ngay giờ phút này, trong lòng như chết nghẹn, những thứ tiếp theo đang đón chờ anh ta sẽ là một kết thúc vô cùng bi thảm, nếu Giang Hải ghi thù truy cứu tới cùng, vậy thì sẽ không thoát khỏi tội ‘chết’.
Nhưng mà, Giang Hải chỉ đơn giản là khinh thường liếc mắt nhìn anh ta một cái, loại cặn bã như vậy, trừ khử càng sớm càng tốt cho xã hội.
Nhưng mà, vào lúc này, Uyển Thuần lại mỉm cười, nhìn về phía Doãn Bằng, cố ý siết chặt tay, ôm chặt lấy cánh tay của Giang Hải, ra vẻ tràn đầy hạnh phúc.
Đây chính là một minh chứng, để Doãn Bằng thấy được rằng, anh ta còn không bằng một người lái xe.
Ngay khi Giang Hải chuẩn bị cất bước rời đi, Doãn Bằng lại lạnh lùng nói: “Đánh người của tôi mà muốn đi dễ dàng vậy sao?”
“Nếu không thì sao?” Giang Hải nhận thấy hành vi của Uyển Thuần, lạnh lùng đẩy cô ta ra, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt oán trách của Uyển Thuần.
“Nếu anh nghĩ mình có thể thì cứ đến đánh tôi.”
“Anh…”
Một tên được nuông chiều từ trong trứng nước, bị tửu sắc làm cho hao mòn hết sức lực, căn bản không phải đối thủ của Giang Hải.
Trong lòng anh ta vô cùng oán hận, tại sao lúc đầu lại không mạng theo vài vệ sĩ bên cạnh chứ.
Giang Hải xoay người đi thẳng vào cửa.
Uyển Thuần lập tức đuổi theo...
Doãn Bằng đứng lặng người, trong lòng mẫu thuẫn, đuổi cũng không được, không đuổi cũng không được.
Sảnh tiếp tân được trang trí rất ấm cúng.
Đèn điện sáng choang, nan thanh nữ tú, ai nấy cũng cầm trên tay một ly rượu, tao nhã tụ tập thành nhóm vài ba người, nói chuyện với nhau, lâu lâu lại có tiếng cười nói vang lên.
Trên bậc thang xoắn ốc được trải thảm đỏ, một bóng dáng trắng ngần từ từ hiện ra.
“Cố tổng...”
“Cố tổng ra rồi kìa.”
Cô bước đi một cách duyên dáng với nụ cười trên môi.
Giống như ánh trăng tròn trong đêm tỏa sáng rực rỡ, khó có thể không chú ý tới.
Trong đại sảnh, kể từ lúc Cố Uyển Như xuất hiện, có rất nhiều người không thể rời mắt khỏi hình bóng của cô.
“Đẹp quá!”
“Không hổ danh là nữ thần Uyển Như!”
Cố Uyển Như cũng không biết từ bao giờ mình lại có biệt danh này, trong tập đoàn Uyển Như, chỉ cần nhắc đến Cố Uyển Như một cách thân mật, bọn họ sẽ đều gọi cô là nữ thần.
Cho dù là Cố Uyển Như, hay Lan Kiều đang đứng phía sau đều có sắc đẹp và sự quyến rũ không thứ gì sánh bằng.
Mặc dù cách ăn mặc của Lan Kiều vô cùng đơn giản, nhưng ở đây, không một ai dám coi thường cách ăn mặc của cô.
Lan Kiều, chính là nhân vật quan trọng thứ hai trong tập đoàn Uyển Như.
“Người phụ nữ này thật thú vị.”
Khi Doãn Bằng nhìn thấy mỹ nhân trước mặt, anh ta dường như đã quên mất cảm giác khó chịu vừa rồi, hoàn toàn chìm đắm trong mộng tưởng của chính mình.
Anh ta nhất định phải có được Cố Uyển Như, tiện thể bỏ luôn tập đoàn Uyển Như bỏ vào trong túi của nhà họ Doãn ở Danh Quận.
Vừa định bước tới chào hỏi, Cố Uyển Như lại quay người sang chào hỏi một vài vị khách quen thuộc, rồi đi thẳng vào khu buffet.
Giang Hải một tay cầm đĩa, tay kia cầm một cái kẹp lớn, chất một đĩa đầy ắp, miệng thì phồng to lên.
“Tại sao bây giờ anh mới tới?” Cố Uyển Như cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng ăn uống xấu xí của Giang Hải, thật sự không có chút hình tượng nào, quá mất mặt mà.
“Em ở bên trên đợi đến sốt cả ruột.”
“Anh có việc phải làm, vừa mới tới, em cứ làm việc của em đi.”
Giang Hải cười toe toét, suýt chút nữa làm đổ hết mấy thứ trong miệng ra.
“Anh phải ở yên trong hội trường cho em, đi đâu cũng phải nói với em một tiếng, em muốn nhìn thấy anh, nghe rõ chưa?”
Không biết từ khi nào, nếu không nhìn thấy Giang Hải, cô sẽ đột nhiên cảm thấy hoảng sợ và lo lắng.
Giang Hải vẫn đang cố nhét đống thức ăn vô miệng, gật gật đầu.
Nếu không phải vì sự an toàn của Cố Uyển Như, Giang Hải đã không phải tham gia một bữa tiệc nhàm chán như vậy.
Những người ở đây toàn là một lũ đạo đức giả, không một ai đáng để Giang Hải tới kết giao.
Cố Uyển Như cau mày, “Nghẹn chết anh!”
“Vợ à, em có muốn ăn thử không, món này rất ngon.”
Nói xong Giang Hải chuẩn bị đút một miếng bánh vào trong miệng Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như lập tức lui ra, cau mày.
“Đừng chê mà.” Đây là đại sảnh bữa tiệc, ăn một chút bánh ngọt cũng không sao, Cố Uyển Như chỉ sợ, lát nữa mấy hạt vừng lại dính vào kẽ răng thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô.
Bây giờ, những gì cô làm không chỉ là đại diện cho mỗi bản thân mình, mà là cho cả tập đoàn Uyển Như.
Cách đó không xa, Doãn Bằng đã theo dõi tất cả những điều này.
Sắc mặt anh ta dần trở nên u ám, tên lái xe này thật sự có quan hệ gì đó với Cố Uyển Như?
Anh ta không nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người họ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy biểu cảm và cách cư xử của bọn họ vô cùng thân mật.
Sau khi uống một ly rượu đỏ, Doãn Bằng liền bước tới.
“Cố tổng, hôm nay cô thực sự là một ngôi sao chói lọi, thật đẹp.”
Doãn Bằng mặc một bộ quần áo đắt tiền, cùng với gương mặt điển trai, vừa bước vào cửa đã thu hút sự chú ý của không ít cô gái ở đây.
Nhưng anh ta không hề để tâm đến, sắc mặt bình ổn mong chờ sự xuất hiện của Cố Uyển Như.
Mục tiêu của anh ta trước tiên là phải giành được Cố Uyển Như, sau đó là Lan Kiều, và cuối cùng là giành được Uyển Thuần.
Cố Uyển Như mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.
Ngay lúc này, Doãn Bằng thật sự rất có phong độ, toát lên vẻ quyến rũ đầy mị lực.
“Cố tổng, cùng uống một ly nhé?”
Ít có cô gái nào có thể chịu được trước sư cám dỗ của một người đàn ông hoàn hảo và đẹp trai đến như vậy.
Nhiều cô gái nhìn qua không khỏi ghen tị với Cố Uyển Như.
Đồng thời trong lòng cũng dâng lên sự oán hận, tại sao ông trời lại không cho mình sức hấp dẫn như vậy chứ?
“Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.” Cố Uyển Như cười nhẹ tỏ ý từ chối, sau đó hơi cúi đầu quay người sang chỗ khác.
Doãn Bằng nhất thời sửng sốt, anh ta thật sự đã bị cự tuyệt rồi sao?
Một lời yêu cầu đơn giản như vậy, Cố Uyển Như lại từ chối, hơn nữa, là vô cùng dứt khoát không có chút lưu tình.
“Chào anh, anh là cậu chủ nhà ai vậy?” Đúng lúc này, một cô gái cao ráo đi tới, trong tay cầm ly rượu, phong thái tao nhã.
“Chúng ta uống một ly có được không?”
Lúc này, Doãn Bằng như bị tát một gáo nước lạnh, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải loại chuyện như vậy.
Cố Uyển Như đúng là không biết nể nang ai mà.
Đường đường là một cậu chủ của nhà họ Doãn, chỉ cần một câu nói, không biết có bao nhiêu phụ nữ tình nguyện trèo lên giường phục vụ cho anh ta, nhưng Cố Uyển Như lại dám coi thường anh ta như vậy.
Anh ta quay đầu lại nhìn cô gái bẽn lẽn phía sau, cô ta cũng là một tiểu mỹ nhân hiếm có.
Nỗi bất hạnh trong lòng anh ta bấy giờ cũng được giấu kỹ, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Anh ta cười nhẹ, cư xử lịch thiệp: “Tôi là Doãn Bằng đến từ nhà họ Doãn của Danh Quận, rất vinh dự được quen biết với một người đẹp như cô ở một nơi tuyệt vời như thế này.”
Cô gái cười một cái, như muốn được sà vào vòng tay của Doãn Bằng ngay lập tức.
Nhà họ Doãn ở Danh Quận là một gia tộc lớn, Doãn Bằng lại đẹp trai như vậy, đặc biệt là phong thái quý tộc đó, thật sự rất hấp dẫn.
Đúng lúc này, cô ta dường như chìm đắm trong giấc mộng được gả vào nhà hào môn.
Cô ta cũng không có liên quan gì đến bữa tiệc này lắm, chẳng qua đến đây tham dự với tư cách là sinh viên của trường nghệ thuật ở thành phố Giang Tư.
Cô ta luôn có ước mơ được gả vào một gia đình giàu có, thật tình cờ, một người anh em họ của cô ta làm việc trong Tập đoàn Uyển Như, lấy danh nghĩa là bạn bè đưa cô ta đến tham dự bữa tiệc này.
Vừa vào cửa đã thấy Doãn Bằng vô cùng ưu nhã hào hoa, hai mắt lập tức sáng lên, rất nhanh đã tìm được mục tiêu của cuộc đời.
“Người đẹp, xin hỏi cô tên gì…”
“Tố Nhã.” Cô gái mím môi, tỏ vẻ ngượng ngùng, giống như đang hỏi sinh thần bát tự của cô ta để định ngày kết hôn vậy.
“Cô có biết người đó là ai không?” Doãn Bằng chỉ về phía Giang Hải rồi hỏi.
“Anh ấy chính lái xe của Cố Uyển Như.” Tố Nhã nói.
Doãn Bằng cau mày: “Hóa ra anh ta là lái xe của Cố Uyển Như, thảo nào gã chủ quản vừa rồi lại có biểu hiện như vậy.”
Cố điều, một tên lái xe làm sao lại có thể thân thiết với Cố Uyển Như đến mức như vậy, hơn nữa...!anh ta còn được Uyển Thuần khoác tay bước vào đại sảnh.
Mối quan hệ giữa bọn họ rốt cuộc là gì?
“Cô có biết anh ta tên gì không?”
Cho dù là lái xe của Cố Uyển Như, Doãn Bằng cũng không định cho qua, phàm là kẻ dám đắc tội với nhà họ Doãn, cho dù là kẻ nào anh ta cũng sẽ không nương tay.
“Cái này mà anh cũng không biết sao, anh ta tên là Giang Hải, tôi nghe anh họ nói Giang Hải suốt này không làm gì cả, chỉ là con rể của tập đoànTiền Dao mà thôi.”
“Cái gì? Anh ta là Giang Hải?” Nói tới đây, Doãn Bằng dường như đã hiểu ra mọi thứ, những chuyện diễn ra lúc trước bây giờ sâu chuỗi trở lại cũng vô cùng logic.
Điều duy nhất Doãn Bằng quan tâm chính là, Giang Hải đã đánh bại Húc Thiết chỉ trong một chiêu.
Tuy nhiên, Doãn Bằng cũng không quá để tâm, con mắt của mọi người đều rất tinh tường, tất cả bọn họ đều nói Giang Hải thắng được trận đó là nhờ dở thủ đoạn sau lưng.
Húc Thiết, nổi danh từ lâu, làm sao có thể bại dưới tay Giang Hải được chứ.
Cô gái đầu tiên kết giao thành công ngay lập tức cho những người phụ nữ khác can đảm bước đến.
Doãn Bằng ưu tú như vậy, ai gặp mà không muốn đoạt làm của riêng chứ.
Hết người này đến người khác bước tới tiếp chuyện làm quen.
Tuy nhiên, Doãn Bằng nóng lạnh thất thường, sự nhiệt tình của anh ta chủ yếu phụ thuộc vào ngoại hình, vóc dáng và cả mức độ nhiệt tình của đối phương.
Tố Nhã luôn nở một nụ cười tươi trên môi.
Bởi vì thái độ của Doãn Bằng đối với cô ta là tốt nhất.
Đặc biệt là đôi mắt đó, thỉnh thoảng lướt qua khe ngực cô ta.
Tố Nhã cực kỳ tự tin về vóc dáng của mình
Nhiều lúc còn làm như vô tình ưỡn ngực về phía anh ta trông càng quyến rũ.
Phía bên kia, Giang Hải ngồi sang một bên, ăn uống no say rồi nằm úp sấp xuống.
Phía sau anh ta là Chu Khải trong bộ đồng phục bảo vệ.
“Anh Giang, đây là tiệc của nhà chúng ta, không cần phải ăn ngấu nghiến như vậy, tức bụng đấy.”
“Cần cậu quản sao, cậu mọc hai con mắt chỉ để nhìn chằm chằm lúc tôi ăn uống thôi sao?”
Giang Hải lau miệng, móc tay vào túi lấy ra một cây tăm xỉa răng.
Chu Khải chậm rãi bước sang một bên vài bước, duy trì khoảng cách, biểu thị hai người bọn họ không quen biết nhau.
Chương 221: Cự tuyệt.
Tiếng đàn du dương, bắt đầu khiêu vũ.
Các nam thanh nữ tú bắt đầu bước ra khiêu vũ.
Giang Hải uể oải ngồi trên ghế.
Doãn Bằng đã đặt ly rượu sang một bên và chậm rãi bước đi.
Một người đàn ông lịch lãm đưa tay ra: “Uyển Như, cô có thể cho tôi vinh hạnh được mời cô nhảy một bài không?”
Với vẻ ngoài điển trai, xuất thân lại là cậu chủ của nhà họ Doãn, cùng với cách cư xử như một quý ông, có người phụ nữ nào không muốn nhảy cùng anh ta chứ.
Đó là lần đầu tiên anh ta chủ động tấn công.
Trên mặt nở nụ cười, tràn đầy vẻ tự tin.
Anh ta vốn đang nghĩ, có thể nhảy cùng với cậu chủ nhà họ Doãn là mong ước của biết bao người phụ nữ.
Một vinh dự như vậy, thậm chí có thể khiến cho đám phụ nữ kia phải gào thét trong sung sướng.
Cố Uyển Như, nhất thời được nịnh hót, sẽ lập tức đặt bàn tay vàng ngọc của mình vào lòng bàn tay của anh ta và vui vẻ đồng ý.
Tuy nhiên, ngay sau đó nụ cười trên mặt Cố Uyển Như nhanh chóng biến mất.
Thay vào đó là sự thờ ơ.
“Xin lỗi, tôi không biết nhảy.”
Cố Uyển Như cảm thấy hơi khó chịu khi bị người khác trực tiếp gọi tên mình một cách thân thiết như vậy, mà người gọi lại là một người xa lạ.
Cho dù Doãn Bằng có phong thái hào hoa lịch lãm, nhưng lại khiến Cố Uyển Như không có thiện cảm cho lắm.
Ngoài ra, Cố Uyển Như cũng không có hứng thú với mấy bữa tiệc kiểu này, chỉ đơn giản là làm theo xu hướng để tạo bầu không khí mà thôi.
Cô thật sự không thích tỏ ra quá thân mật cùng với một người xa lạ, chẳng qua cũng chỉ là góp vui lấy