Nhà họ Doãn ở Danh Quận?
Xung quanh, lập tức bắt đầu có tiếng xì xào vang lên.
Doãn Bằng, nhìn bề ngoài đẹp trai phong thái cao quý, hóa ra lại là cậu chủ nhà họ Doãn.
Cho dù Tập đoàn Uyển Như ở thành phố Giang Tư là không thể thay thế, không ai có thể sánh được.
Cho dù Tập đoàn Uyển Như có nổi danh khắp tỉnh Hải Đông, ngày càng phát triển mạnh mẽ.
Nhưng, so với thế lực to lớn như nhà họ Doãn ở Danh Quận, vẫn là thiếu đi nền tảng vững chắc, cũng như thực lực bên trong.
Vậy mà, Giang Hải lại dám ra uy, bắt Doãn Bằng phải xin lỗi, nếu không.....
Mọi người chỉ coi đây là một câu nói đùa, Giang Hải không có đầu óc nói ra mấy lời tầm bậy.
Ngay cả khi Giang Hải muốn ra tay với Doãn Bằng, Cố Uyển Như cũng sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.
Làm như vậy chỉ sẽ mang lại tai họa cho Tập đoàn Uyển Như, dám đắc tội với Doãn Bằng, đắc tội với nhà họ Doãn ở Danh Quận sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.
“Anh không phải đánh nhau giỏi lắm sao?”
“Vừa rồi ở bên ngoài, còn dám đánh người của nhà họ Doãn bọn tôi.”
“Anh có dám đánh tôi không, có bản lĩnh thì đến đánh tôi đi, tôi cho anh đánh đấy, anh dám không?”
“Nếu anh dám, thì cũng phải hỏi xem cô Cố đây có dám không, nếu không....”
Giang Hải sớm đã biết anh ta là người của nhà họ Doãn ở Danh Quận, lúc nãy ở ngoài cửa còn đánh hai người mà anh ta mang theo cơ mà.
Lời vừa nói ra, Doãn Bằng đã có chút hối hận, dù sao Giang Hải cũng chỉ là một đứa ở rể, một tên côn đồ.
Nếu như Giang Hải dám ra tay thật, thì e rằng anh ta cũng chỉ biết đứng khóc không ra tiếng, cho dù sau này có xé xác Giang Hải ra thành trăm mảnh, thì cũng không thể rửa được nỗi nhục ngày hôm nay.
Cho nên anh ta mới vội vàng nói thêm một câu, phải hỏi xem Cố Uyển Như có dám đắc tội với nhà họ Doãn ở Danh Quận không đã.
Giang Hải chậm rãi buông tay Cố Uyển Như ra, từ từ bước về phía Doãn Bằng, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc.
“Anh… anh định làm gì?”
Doãn Bằng nhìn thấy Giang Hải bước tới ngày một gần, không khỏi cảm thấy hoảng sợ, một linh tính không mấy tốt lành đột ngột dâng lên trong lòng.
Giang Hải, không lẽ thật sự muốn ra tay với anh ta đấy chứ?
Ăn phải gan hùm mật gấu không muốn sống nữa sao?
Ông đây đến từ nhà họ Doãn ở Danh Quận đấy!
“Anh dám...”
“Bốp...”
Giang Hải không có chút khách sáo, vung tay tát cho anh ta một cái.
Mặc dù Giang Hải chỉ mới dùng một phần sức lực, nhưng đối với Doãn Bằng thì giống như bị một cái gậy giáng thẳng vào mặt vậy.
Tiếng cái tát dội lại khiến cho đầu óc Doãn Bằng quay cuồng.
Nhà họ Doãn đã có suy tính muốn thôn tính tập đoàn Uyển Như, nếu hôm nay Giang Hải tha cho Doãn Bằng, thì chỉ khiến nhà họ Doãn cảm thấy Tập đoàn Uyển Như dễ bị ăn hiếp.
Thay vào đó, phải để cho anh ta ghi nhớ suốt đời, thành phố Giang Tư không phải là một mảnh đất hoang vô chủ ai muốn làm càn cũng được.
Tập đoàn Uyển Như, chính là thứ mà nhà họ Doãn bọn họ không thể đụng vào được.
Lúc này ở xung quanh, khi cái tát giáng trời vừa vang lên, tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Giang Hải thực sự dám làm ra chuyện này, tất cả mọi người đều mơ màng không thể tin vào mắt mình.
Cố điều, cái tát của Giang Hải đã hằn lên trên khuôn mặt trắng trẻo của Doãn Bằng một dấu vết quá chói mắt.
Giang Hải đã gây họa cho tập đoàn Uyển Như, và cả anh ta cũng đã đắc tội với nhà họ Doãn ở Danh Quận.
Kích động, chính là ma quỷ hại người, nhà họ Doãn ở Danh Quận nhất định sẽ khiến Giang Hải sống không bằng chết.
Mà, Tập đoàn Uyển Như cũng thoát khỏi liên can, sẽ bị cơn lửa giận này bao trùm.
Nhiều người không khỏi lo lắng về việc hợp tác giữa mình với Tập đoàn Uyển Như có khi nào sẽ bị ảnh hưởng gì không...
“Anh Doãn, tôi đã làm theo yêu cầu của anh, đánh anh một cái, cũng coi như thỏa mãn được tâm nguyện của anh rồi nhỉ?”
“Tập đoàn Uyển Như trước nay luôn rất tôn trọng khách của mình, chúng tôi luôn cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của mọi người.”
“Mặc dù yêu cầu của anh có hơi kỳ lạ, tôi sống trên đời mấy chục năm nay, đây là lần đầu tiên mới thấy người có yêu cầu kỳ lạ đến vậy.”
“Lần sau nếu còn có nhu cầu như vậy nữa, cứ nói tôi, tôi sẵn lòng phục vụ chu đáo.”
Doãn Bằng ôm lấy một bên mặt, bây giờ làm gì còn khí chất nho nhã, phong thái của một quý ông lịch lãm lúc trước nữa chứ.
Đôi mắt anh ta trợn tròn, không thể tin được sợ thật lúc này.
“Anh dám đánh tôi?”
“Anh sẽ chết sớm thôi, Tập đoàn Uyển Như nhất định sẽ phải tiêu đời.”
“Anh… các người cứ chờ đấy cho tôi…”
Giang Hải dường như không nghe thấy gì cả, đối với mấy loại uy hiếp như vậy, anh dường như đã nghe qua quá nhiều.
Từ khi bước vào thế giới ngầm năm năm trước, Giang Hải đã hiểu ra một chân lý, có thể giải quyết bằng nấm đấm thì không cần phải tốn nước bọt.
“Cố Uyển Như, đồ đàn bà khốn kiếp, tôi nhất định phải lột sạch cô ra, chơi cô đến chết, để cho chó...”
“Bốp...”
Giang Hải không thèm quan tâm đến mấy lời đe dọa đó, nhà họ Doãn ở Danh Quận nếu thật sự muốn ra tay, thì Giang Hải sẽ không ngần ngại góp một tay đẩy bọn họ xuống địa ngục.
Nhưng nếu như dám đụng đến Cố Uyển Như, vậy thì đã chạm đến giới hạn của Giang Hải rồi.
“Anh vừa nói cái gì?”
Giang Hải nắm lấy cổ áo Doãn Bằng, ánh mắt lạnh lùng, khiến người khác cảm giác như rơi vào động lạnh.
“Tôi là, nhà họ Doãn ở Danh Quận...”
“Rất lợi hại sao?”
“Nếu nhà họ Doãn muốn biến mất khỏi mảnh đất Phương Đông này, vậy thì tôi sẽ giúp một tay.”
Lời nói của Giang Hải cực kỳ hống hách.
Tất cả những chuyện này, Cố Uyển Như chỉ đứng nhìn một cách bình thản, đây không phải là lần đầu tiên Giang Hải ra tay vì cô.
Cô cũng biết Doãn Bằng đã thực sự chạm tới giới hạn của Giang Hải, cũng đã thành công chọc giận Giang Hải.
Tuy nhiên, mọi người xung quanh đều đang rất hoảng sợ.
Biết được thân phận của đối phương, Giang Hải vẫn không chút do dự mà ra tay.
Thật điên rồ, thật điên rồ.
Giang Hải thật sự đã đạt đến mức độ ngu xuẩn không cách nào cứu chữa được nữa.
Đó là nhà họ Doãn ở Danh Quận đó.
Cho dù là ở Danh Quận cũng là một hào môn thế phiệt, một thành phố Giang Tư nhỏ bé như vậy làm sao có thể sánh ngang với nhà họ Doãn được, thậm chí ở đây có rất nhiều người, ngay cả tư cách ngước nhìn nhà họ Doãn cũng không có.
Bị túm lấy cổ áo nâng lên, Doãn Bằng chỉ có thể kiễng chân chạm đất.
Muốn thoát khỏi, nhưng anh ta đâu phải là đối thủ của Giang Hải, cánh tay bị treo lơ lửng, căn bản là không thể thoát ra được.
Anh ta đang định mở miệng nói chuyện, Giang Hải lại xách anh ta sang qua một bên, cầm một nắm bánh quy, trực tiếp nhét vào miệng anh ta.
“Nếu đã đến tập đoàn Uyển Như làm khách, vậy thì phải ăn uống no say mới được về, nếu không nhà họ Doãn ở Danh Quận lại nói tập đoàn Uyển Như chúng tôi tiếp đãi không chu đáo”
“Ưm… ưm ưm...!”
Trong miệng cứ từ từ bị nhét đầy bánh vào, Doãn Bằng rất muốn phun ra, bột bánh quy rơi vãi tung tóe ra ngoài.
“Sao, miệng khô quá sao?”
Giang Hải cầm lấy một chai rượu trực tiếp đổ vào miệng Doãn Bằng …
Xung quang hội trường, tất cả mọi người đều nổi hết da gà, ớn lạnh đứng thẳng.
Giang Hải quả nhiên là một tên biến thái, Doãn Bằng vừa nói vài câu về Cố Uyển Như, Giang Hải đã như muốn phát điên, muốn chơi chết cậu chủ nhà họ Doãn ở Danh Quận.
Bây giờ, mối thù này, coi như là không thể hóa giải được nữa rồi.
Có thể thấy trước được tương lai của tập đoàn Uyển Như và nhà họ Doãn ở Danh Quận, nhất định sẽ một sống một chết.
Khi đó quyền lợi của việc hợp tác giữa bọn họ lấy gì ra để đảm bảo chứ?
Dù sao thì đại thần đánh nhau, kẻ chịu thương vong cũng chính là bọn họ.
Trong đám đông, vẻ mặt của Đường Tu Văn có chút không rõ ràng.
Ông ta đã bám vào được nhà họ Doãn ở Danh Quận, cũng đang hợp tác với Tập đoàn Uyển Như.
Lúc này, phía trước có hai con đường.
Thứ nhất là phải giả vờ như không nhìn thấy gì cả, sau đó nấp sau đám đông để xem náo nhiệt.
Không có tổn thất, cũng sẽ không có lợi ích gì cả.
Thứ hai là ra mặt và thuyết phục.
Đường Tu Văn biết chắc rằng Giang Hải sẽ không chơi Doãn Bằng đến chết.
Lúc này ông ta đứng ra làm hòa, nếu làm tốt thì đôi bên sẽ nhớ tới ông ta như một ân tình.
Còn nếu hai bên đánh nhau, nhà họ Doãn ở Danh Quận nhìn thấy ông ta ra mặt hòa giải, cũng nhất định sẽ không để ông ta chịu bất cứ tổn thất gì.
Có điều, nhỡ đâu nói ra câu nào đó không tốt, đắc tội với một bên, vậy thì chẳng phải cùng với bên kia gánh lấy xui xẻo sao?
Dù sao muốn ăn lớn thì phải làm liều, Đường Tu Văn nghiến răng rồi bước về phía trước.
“Anh Giang… anh Giang… thủ hạ lưu tình.”
Đường Tu Văn nắm lấy cánh tay của Giang Hải: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh Doãn sợ là sẽ chịu không nổi mà ngất đi mất.”
Quả thực lúc này Doãn Bằng đã trợn tròn mắt, sắc mặt tím tái đi rất nhiều, ngộp thở đến mức không thể hô hấp được.
“Chồng à, đừng gây chuyện nữa, để anh ta đi đi.”
Cố Uyển Như cũng có chút sốt ruột, nếu thật sự xảy ra chuyện, sẽ không có lợi cho cả hai bên.
Đối với Giang Hải mà nói, cho dù có giết anh ta thì cũng chẳng to tát gì cả.
Nhưng anh không muốn để Cố Uyển Như nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn này.
Thế là Giang Hải thậm chí còn không thèm nhìn Đường Tu Văn, lần nữa dùng lực tát thẳng vào mặt Doãn Bằng.
“Bốp…”
“Ăn uống no nê rồi thì cút đi cho tôi.”
“Từ nay về sau cấm không được bước chân vào thành phố Giang Tư dù chỉ nữa bước.”
“Nếu không, tôi không chỉ mời anh ăn bánh quy đơn giản vậy thôi đâu.”
“Tôi sẽ mời anh Mãn Hán toàn tịch.”
Nói xong, anh xua xua tay, cũng không nhướng mày một cái, quay sang nói với Đường Tu Văn: “Phiền ông vứt con lợn này ra ngoài.”
Đường Tu Văn lúc này miệng mồm đông cứng, mãi một hồi lâu mới thở ra một hơi.
Doãn Bằng, nằm trên mặt đất, ho khan dữ dội.
Làm gì còn dám nói lời nào nữa chứ.
Tuy nhiên, trong thâm tâm anh ta đã căm thù Giang Hải đến tận xương tủy, thề rằng phải giết chết Giang Hải, sau đó chơi Cố Uyển Như cho đến chết, sau đó...!tống người phụ nữ này đến một khu ổ chuột nào đó để làm phúc lợi.
Anh ta muốn Giang Hải và Cố Uyển Như đều phải chết.
Một lúc lâu sau, Doãn Bằng mới lấy lại được chút sức lực, anh ta không thể đứng vững được, đành phải dựa vào sự hỗ trợ của Đường Tu Văn.
Bộ quần áo đắt tiền trên người anh ta lúc này cũng đầy nếp gấp, lại càng thêm bẩn thỉu.
Đầu tóc bù xù, khuôn mặt méo mó đến kỳ lạ.
Giang Hải cúi người xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Doãn Bằng.
“Tập đoàn Uyển Như trước giờ vẫn luôn đối đãi nhiệt tình như vậy, mấy lời cảm ơn thì không cần phải nói đâu.”
“Nhưng, nhớ kỹ mấy lời tôi vừa nói.”
“Mày...!khụ khụ...!khụ khụ...!”
Doãn Bằng vẫn ho khan kịch liệt, theo bản năng muốn nói thêm vài câu tàn nhẫn, kiên quyết nhìn chằm chằm vào Giang Hải.
Nhưng mà, khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Hải, trái tim của anh ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Anh ta có cảm giác mình đang bị một ác linh tàn bạo nhìn chằm chằm vào, trái tim anh ta dường như đang bị bóp nghẹn sắp chết đến nơi.
Đây là một loại sợ hãi cực độ từ sâu thẳm bên trong, Doãn Bằng rùng mình sợ hãi.
Nói xong, Giang Hải đứng dậy vẫy tay với mấy nhân viên bảo vệ cách đó không xa, ra hiệu cho bọn họ thu dọn đống lộn xộn này.
Việc Doãn Bằng làm thế nào để bò được ra khỏi chỗ này, Giang Hải căn bản không thèm quan tâm đến.
Tiếng nhạc lại vang lên.
Giang Hải một lần nữa nắm lấy tay Cố Uyển Như, đôi mắt của Giang Hải trở nên dịu dàng và ngọt ngào.
“Bà xã, vừa rồi điệu nhảy kia vẫn chưa nhảy xong...”
Chuyện bá đạo như vậy xảy ra trên người của Giang Hải, cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả.
Cách đó không xa, Uyển Thuần một tay chống cằm, mỉm cười, mê mẩn xem hết mọi chuyện vừa rồi, người đàn ông này quá nam tính.
Tuy nhiên, Lan Kiều đứng một góc luôn tỏ ra vẻ điềm tĩnh.
Ở đây, chỉ có mỗi cô biết rõ, Giang Hải một khi đã ra tay thì sẽ điên cuồng đến mức nào.
Đánh người? Mắng người?
Tất cả đều chỉ là chuyện nhỏ.
Một khi Giang Hải trở nên tàn nhẫn, thì sẽ điên cuồng trừng phạt.
Nghĩ đến việc lúc đó Giang Hải đã lấy Lan gia ra để uy hiếp cô ta, ra lệnh cho cô nằm chờ sẵn trong khách sạn, sau đó bắt cô ta cởi quần áo, sau đó, làm nhục cô ta nhưng không thèm đụng vào người cô ta.
Bây giờ, Lan Kiều lại thấy cảm kích.
Năm đó, nếu Giang gia không xảy ra vụ hỏa hoạn đó, Lan gia là người tiêu diệt nhà ho Giang, vậy thì bây giờ hậu quả sẽ như thế nào?
Giang Hải không giết cô ta, mà chỉ làm nhục cô ta, khiến cô hoàn toàn mất đi nhân phẩm, không chỉ chà đạp thân thể, mà còn chà đạp lên cả tâm hồn.
Sau khi khiêu vũ xong, Lan Kiều cũng hồi phục thần sắc, nhớ lại vài tháng trước, vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi.
Tiếp xúc với Giang Hải, không chỉ phải làm cho anh ta cả thấy hài lòng, mà còn phải hết mức thận trọng.
Cô ta bước tới, khẽ nở nụ cười: “Uyển Như, cô nên đi chuẩn bị một chút cho chuyện sắp tuyên bố tiếp theo.”
“Còn ông xã của cô, sợ là phải cho tôi mượn dùng tạm một lát rồi.”
Nhẹ nhàng nâng bàn tay vàng ngọc lên: “Tôi có thể có vinh dự mời anh Giang nhảy một bài không.”
Chương 223: Thành lập Thương hội.
Giang Hải vốn định từ chối, nhưng Cố Uyển Như lại hào phóng đưa tay của Giang Hải qua.
“Hai người khiêu vũ đi, dù sao tôi cũng không thích khiêu vũ lắm.”
Cô hoàn tin tưởng Giang Hải, cũng rất thoải mái đối với Lan Kiều.
Lúc này, Cố Uyển Như nhìn về hướng Uyển Thuần đang ngồi một góc, cô luôn có một cảm giác kỳ lạ đối với người phụ nữ này.
Có lẽ đây là bản năng của một người phụ nữ.
Khi âm nhạc vang lên, điệu nhảy uyển chuyển bắt đầu, Lan Kiều nghiêng người dựa rất gần vào Giang Hải, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương tao nhã trên cơ thể cô ta.
Tuy nhiên, Giang Hải không hề liếc mắt, ngay cả vẻ mặt cũng rất hững hờ.
“Không phải chứ, khiêu vũ với Cố Uyển Như, anh phấn khích như vậy, khiêu vũ vói tôi khiến anh cảm thấy chán chường vậy sao?”
Lan Kiều không tức giận, ngược lại, trong lòng cô ta lại có một sự kính nể đối với Giang Hải.
Một người đàn ông đứng ở đỉnh cao như Giang Hải, không những không có tư tưởng tam thê tứ thiếp, mà thậm chí còn không có bất kỳ hứng thú nào đối với những người phụ nữ khác.
Còn nhớ lúc đó, trên người cô không một mảnh vải che thân nhưng trong ánh mắt Giang Hải không hề có chút dục niệm nào cả.
Có thể thấy, người đàn ông này phải có sức tự chủ mạnh mẽ đến nhường nào.
Thứ đáng sợ nhất trên đời này là gì?
Chính là một người phụ nữ.
Có thể cởi sạch đồ trên người xuống mà vẫn không chút đỏ mặt, đúng là thật đáng sợ.
Đặc biệt là phụ nữ đẹp.
Loại người như vậy, muốn có được một thứ gì đó thì dễ như trở bàn bay.
Mà người đàn ông có thể quản được dây kéo khóa quần của mình còn đáng sợ hơn nữa.
Đặt biệt là đối với một người đàn ông có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không cần phải lo sợ.
Trái tim mạnh mẽ, năng lực tự chủ phi thường.
“Anh định xử lý Uyển Thuần thế nào?”
Đột nhiên, Lan