Thời gian đầu khi mới nhận được những công nghệ này, điều mà Cố Uyển Như nghĩ tới chính là làm thế nào để ứng dụng vào thực tế, chưa từng nghĩ tới, nếu muốn ứng dụng một cách tốt hơn thì còn cần phải tạo động lực, cần tuyên truyền quảng cáo, còn cần phải đảm bảo số lượng hàng bán ra đầy đủ.
Cố Uyển Như thích hợp với quản lý một công ty độc lập, mà Lan Kiều lại có giác quan nhạy bén hơn nữa.
Từ trước tới này, Cố Uyển Như lúc nào cũng rất khâm phục đầu óc và tư duy kinh doanh của Lan Kiều, lần này thì hoàn toàn bái phục luôn rồi.
Lập tức thôn báo quyết định, cho người bắt tay đi chuẩn bị.
“Lan Kiều, hay là, cô quay lại đi làm đi, quản lý bộ phận kinh doanh của công ty đi.”
Lan Kiều lập tức khoát tay: “Thôi thôi, cô tha cho tôi đi.
Bây giờ tôi chẳng chịu được mệt mỏi nữa đâu.”
Hai cô gái ở cùng nhau lập tức bắt tay vào việc lập kế hoạch.
Trong khi đó, Cố Vân Lệ lấy một đơn thuốc ra và nói rằng, bà đã lấy được loại thuốc này trong tay một người thầy thuốc già giỏi giang, uống thuốc này vào thì nhất định có thể nhanh chóng có thai.
Điều này khiến cho người có khuôn mặt dày hơn cả Trường Thành là Giang Hải cũng có chút không chấp nhận được.
Bản thân chẳng có bệnh gì cả, việc gì cần phải mượn lực trợ giúp của thuốc thang chứ, hơn nữa, thuốc thì cũng có ba phần độc mà.
Ậm à ậm ừ đồng ý, thật không dễ dàng mới có thể khiến Cố Vân Lệ vui vẻ như thế.
Lau mồ hôi trên trán đi, Giang Hải lái xe tới công ty.
Thật trùng hợp lại gặp phải Ngô Vân, hai người trốn ở trong cầu thang nói chuyện.
“Nè, Lam Sương Nhi muốn tới tỉnh Hải Đông để tổ chức concert, lấy cho anh hai vé nhé?”
Giang Hải biết Lam Sương Nhi này, là một ngôi sao hạng hai không chìm không nổi, hát hò thì cũng bình thường nhưng mà được cái xinh đẹp, nghe nói quê quán ở Thành phố Giang Tư này.
Giang Hải không có cảm giác gì với những ngôi sao này, Cố Uyển Như cũng không quan tâm chú ý tới điều này, cô thích những người có thực lực kĩ năng diễn xuất thật sự.
“Có thể lấy được vé ở phía sau khán đài không? Chúng ta cùng đi xem những ngôi sao này thay quần áo.” Giang Hải nhe răng nói đùa một câu, hoàn toàn không xem trọng việc này.
“Sau khán đài à? Anh muốn lấy số phòng cũng chẳng có vấn đề gì hết.” Ngô Mẫn ngẩng đầu lên, ra vẻ bí mật nói.
“Chẳng lẽ, cô ta có liên quan gì với cậu à?” Giang Hải ném tàn thuốc đi, ngửi ngửi cổ áo, sợ Cố Uyển Như ngửi thấy được mùi thuốc trên người.
Ngô Mẫn cười một cách kì lạ nói: “Cô ta muốn thế, nhưng mà tấm thân tôi trong sạch thế này.
Thèm thuồng cơ thể của tôi, nhưng mà dễ ăn như thế hay sao chứ?”
“Nói phét, cậu hãy làm điều đó trong giấc mơ đi, quay đầu lại mà nhìn là biết liền người anh em ạ.”
Những tiểu minh tinh bây giờ, rất chi là kiêu ngạo, rõ ràng là mua lưu lượng, nhưng lại làm như thể là thật sự có nhiều người quan tâm tới cô ta lắm vậy.
Bên cạnh lúc nào cũng nuôi mấy người giả làm fan, lúc nào xuất hiện ở nơi đông người thì đẩy ra diễn, làm như là fan cuồng ấy.
Thật sự coi bản thân mình là chiếc bánh thơm ngon không bằng.
“Thật sự không phải nói điêu đâu, nếu như tôi muốn một bộ nội y mà cô ta từng mặc cũng được nữa.” Ngô Mẫn nhếch mép cười nói.
“Thế thì được, thế thì cậu đi kiếm một bộ đang còn nguyên mùi của cô ta về đây, rồi tự mặc vào cho tôi thưởng thức đi.”
Ngô Mẫn thấy Giang Hải không tin nên đưa mắt liếc trái liếc phải, như là sợ có ai đó đang nghe trộm bọn họ nói chuyện ấy.
Rất chi là bí mật, đè thấp giọng xuống nói: “Anh có biết cái cô Lam Sương Nhi này là ai không?”
“Là một ngôi sao hạng hai, lẽ nào là thất tiên nữ hạ phàm à?”
Ngô Mẫn nói: “Lam Sương Nhi, chúng ta đều quen biết đó, lúc còn nhỏ còn từng chơi đùa với nhau nữa.”
“Hả?” Giang Hải vẫn chẳng có chút ấn tượng gì, mà chủ yếu nhất là ở Thành phố Giang Tư gần như không có họ Lam mà.
“Cô ta tên là Khố Song.” Ngô Mẫn nói “Cậu quên rồi à, chính là con nhóc thích khóc nhè đó, cậu vẫn luôn thích gọi cô ta là mít ướt đó.”
Trước chín tuổi, Giang Hải chính là cậu chủ nhỏ của nhà họ Giang, ở Thành phố Giang Tư, mặc dù không có địa vị cao lắm, nhưng mà khi đi học cũng toàn học ở trường dành cho quý tộc, những người bạn học này cũng đều có hoàn cảnh gia đình khá giả và có xuất thân bất phàm.
Nói như thế này thì Giang Hải đột nhiên nhớ ra.
Nhưng mà, đó là một cô nhóc rất xấu xí, so với tiểu minh tinh hạng hai của bây giờ, hoàn toàn chẳng có tí liên quan gì.
Cha mẹ của Khố Song đều là những người quản lý cấp cao, thu nhập cũng vô cùng tốt, Giang Hải còn nhớ, đó là một gia đình rất tốt.
Nhưng mà, trong năm chín tuổi đó, nhà họ Giang bị hủy diệt, Giang Hải trở thành một người vô gia cư thật sự, một đứa ăn mày nhỏ bé, nào có đủ điều kiện để đi học nữa chứ?
Có một lần, ở trên phố, Giang Hải gặp được cha mẹ của Khố Song đang đưa cô ta đi dạo phố.
Giang Hải nhớ lúc ấy mình đói gần chết rồi, nhìn chằm chằm vào cái bánh mì ở trong tay Khố Song.
Sau đó lao lên phía trước.
Chiếc bánh mì bị làm bẩn rồi thì đương nhiên là cha mẹ của Khố Song không cần nữa.
Vẫn may là người ta cũng chỉ mắng mỏ mấy câu, rồi đưa Khố Song đang khóc nước mắt nước mũi tèm lem đi.
Tâm hồn của Giang Hải, đã quay lại thời gian áo không đủ mặc, cơm chẳng đủ no kia
“Tôi nợ cô ta một cái bánh mì.”
“Cậu nói gì?”
“Không có gì, lấy giúp tôi mấy vé nhé, tất cả đều phải là vị trí tốt nhất, tập đoàn Uyển Như phát thưởng để cho những nhân viên đủ cấp bậc đều được tới xem.”
Ngô Mẫn sững sốt, mới vừa rồi không phải Giang Hải còn không có hứng hay sao?
“Có cần lấy thêm bộ đồ lót còn nguyên mùi của cô ta không?”
“Cút đê, để lại tự mình dùng đi.” Giang Hải đá Ngô Mẫn một phát.
Khi vừa mới về tới Thành phố Giang Tư, dường như giữa Giang Hải và Ngô Mẫn có một khách cách nào đó.
Ngô Mẫn vẫn luôn cảm thấy, mình đi nhờ vả Giang Hải giống như là một con chó ấy.
Nhưng sau đó, Ngô Mẫn dần dần phát hiện ra, từ đầu tới cuối Giang Hải đều rất tôn trọng anh ta, mối quan hệ của hai người cũng dần dần trở về giống như trước kia.
Giống như hôm nay, cái gì cũng có thể nói đùa được.
Lúc này, trong một khách sạn quốc tế ở tỉnh Tề Vân.
Trong phòng riêng, đang tổ chức ăn uống linh đình, nâng ly chạm cốc với nhau.
Có một số ông chủ giàu có ở địa phương đang ngồi ở đây, bữa cơm này của họ đã mời tiểu minh tinh hạng hai Lam Sương Nhi tới.
Qua ba tuần rượu, thức ăn cũng ăn được kha khá rồi, mặt mũi mấy sếp lớn này đã đỏ bừng lên, nhất là một người khoảng ba mươi tuổi ở trong đó, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Lam Sương Nhi, thể hiện d*c vọng rõ rệt.
Đôi bàn tay thô ráp như tay heo kia đặt trên chiếc đùi dài nuột nà, trắng nõn của Lam Sương Nhi, bắt đầu động tay động chân.
“Cô Lam Sương Nhi này, em hát thật là hay, cũng thật xinh đẹp.
Không biết em đã có bạn trai chưa nhỉ?”
Hốt hoảng đẩy cái tay bẩn thỉu của người đàn ông kia ra, mặt Lam Sương Nhi lập tức sa sầm xuống.
Nếu như công ty nói rõ là loại tiệc này, thì cô ta nhất định sẽ không