Sắc mặt của người quản lý rất hung dữ.
“Bây giờ, cô đi xin lỗi cậu Tả ngay, sau đó toàn bộ nghe theo sự sắp xếp của cậu ấy.”
“Chỉ có như thế thì có lẽ anh ta còn có thể bỏ qua cho cô.”
Không hề che giấu gì hết, ánh mắt của người quản lý nổi lên sự gian tà.
Cái loại ngôi sao nhỏ này, đã bị những cậu chủ nhà giàu chơi chán chê, trở thành loại đàn bà mà ai cũng có thể lên giường rồi, đến cả một người quản lý như anh ta cũng từng chơi không ít rồi.
Có lẽ, không lâu nữa thì mình cũng được yêu thương một phen đây.
Dù là gương mặt hay là dáng người của Lam Sương Nhi cũng đều là cực đỉnh, nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ có thể chơi đùa ở trong tay, người quản lý li3m li3m đôi môi khô của mình, trong lòng cũng cực kì chờ đợi.
Lam Sương Nhi kiên quyết lắc đầu: “Bảo tôi phải ở cùng với anh ta, nằm mơ đi.”
Sắc mặt người quản lý thay đổi, anh ta không phải là chưa từng thấy cô gái kiên cường, nhưng đứng trước là quyền thế, thì cái gọi là trinh tiết chính là một trò cười.
Người quản lý thấy nhiều rồi, mới đầu thì kiên quyết giữ trinh tiết, mà chẳng bao lâu sau lại bị dạy dỗ thành gái đi3m đó thôi.
Lam Sương Nhi chẳng qua cũng chỉ là cứng miệng mà thôi.
“Diệp Sương Nhi, lẽ nào, cô muốn chết à?”
Người quản lý chẳng hề khách sáo mà đe dọa.
“Tôi khuyên cô, bây giờ ngoan ngoãn đi qua đó cho tôi, dùng sự duyên dáng của cô khiến cho cậu Tả vui là được.”
“Nếu không, không chỉ mình cậu Tả không tha thứ cho cô, mà cả công ty cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
“Phương Đông này, sẽ không có chỗ đứng cho cô nữa đâu.”
“Điều này, không chỉ đơn giản là phong sát, cấm vận đâu.”
Lam Sương Nhi chỉ có thể trốn chạy, theo cách nhìn của cô ta thì người quản lý này đã phát điên rồi.
Ngay tại lúc người quản lý xông lên phía trước muốn cưỡng ép kéo cô ta đi, thì sắc mặt Lam Sương Nhi tái nhợt đi, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà với lấy bình hoa ở bên cạnh đập tới.
Người quản lý bị đau ngã ngồi ở dưới đất, Lam Sương Nhi hoảng sợ chạy ra ngoài.
Không bao lâu sau, có hai người khác bước vào phòng, mặc dù trời đã tối rồi nhưng mà vẫn đeo kính đen, cả người đầy cơ bắp gân guốc, nhìn thấy người quản lý đang máu me be bét khắp cả đầu.
“Người đâu?”
“Hai đại ca, cái con nhóc thối tha Lam Sương Nhi kia đã chạy mất rồi....”
“Chạy rồi à?” Người đàn ông vạm vỡ cười lạnh: “Người mà cậu Tả ưng ý, có thể chạy đi đâu được chứ?”
Người quản lý vội vàng gật đầu khom lưng, vệ sĩ bên cạnh người của cậu Tả cũng là người mà anh ta không thể chọc vào được.
“Vâng vâng vâng, không chạy được đâu, tin rằng chỉ một lúc nữa thôi cô ta sẽ suy nghĩ thông suốt, chủ động trèo lên giường của cậu Tả.”
Người vệ sĩ lập tức lấy bộ đàm ra, đơn giản căn dặn vài câu để những người cấp dưới tìm kiếm vị trí của Lam Sương Nhi.
Mà Lam Sương Nhi sau khi rời khỏi khách sạn, thì lập tức bước vào trung tâm thương mại ở bên cạnh.
Mua một bộ quần áo khác để thay, che chắn bản thân lại thật tốt.
Ngồi ở một chiếc ghế dài trong công viên, nước mắt lăn dài.
Ai có thể ngờ tới được, có một tiểu minh tinh sẽ ngồi khóc một mình ở trong công viên chứ.
Cô ta không biết mình nên đi đâu và bắt đầu từ đâu.
Một đêm trôi qua, cô ta đã trưởng thành rồi, cũng hiểu rõ rồi.
Giấc mộng minh tinh làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ.
Phía sau ánh hào quang ẩn chứa bao nhiêu điều bẩn thỉu.
Sau khi khóc một hồi lâu, Lam Sương Nhi lẩm bẩm trong miệng gọi mẹ, ôm lấy vai mình rồi run lên kịch liệt.
Cô ta nhớ về người mẹ đã qua đời của mình.
Trong lúc bình tĩnh lại thì cô ta đột nhiên đứng lên.
Cô ta quyết định sẽ quay về Thành phố Giang Tư một chuyến, đi viếng mộ thắng hương, cúng bái cho mẹ.
Trời về đêm, ở Thành phố Giang Tư, tại tập đoàn Uyển Như.
Trong phòng họp, một nhóm những người quản lý cao cấp đang ngồi thành vòng tròn ăn cơm, vẫn đang không ngừng phát biểu ý kiến cá nhân, tranh luận không ngừng như cũ.
Tập đoàn Uyển Như áp dụng văn hóa bàn chuyện trên bàn ăn một cách sinh động và khéo léo, mà, những người quản lý cấp cao này chẳng có một ai phàn nàn gì hết, suy cho cùng thì ở tập đoàn Uyển Như có thể thể hiện được giá trị của bọn họ, cũng có thể kiếm được tiền lương cao mà công ty khác không trả được.
Từ khi họp tới lúc này, chủ đề vẫn chính là thương lượng, những việc phải làm tiếp theo đều cần phải chú ý tới những chi tiết nào, lại phải bắt tay vào làm từ góc độ nào là thích hợp nhất.
Phần lớn số đông đều đồng ý với kiến nghị của Lan Kiều, khiến cho danh tiếng của tập đoàn Uyển Như hoàn toàn cháy rực lên.
Mà muốn cháy rực lên được thì chắc chán phải đặt tập đoàn Uyển Như lên cùng một vị trí lợi ích cao nhất với Phương Đông.
Để công bố một cách rộng rãi thì tập đoàn Uyển Như cần nỗ lực không ngừng nghỉ vì Phương Đông.
Thậm chí, còn phải tìm kiếm một người chuyên viết bài thuê để bịa ra một câu truyện, kể chi tiết về việc những sáng chế công nghệ này được đưa về đất nước như thế nào, tập đoàn Uyển Như đã phải trả giá bao nhiêu.
Câu chuyện có phải là thật hay không không quan trọng, điều quan trọng là có thể thu hút được sự cộng hưởng của mọi người là được.
Khơi gợi cảm xúc của mọi người một cách hoàn toàn triệt để.
Chuyện nào mà khó đoán được là thật hay giả, thì cứ kể đi kể lại một nghìn lần rồi nó cũng sẽ trở thành sự thật mà thôi.
Đợi tới khi sản phẩm của tập đoàn Uyển Như đưa ra thị trường, thì cần phải có đầy đủ sự ủng hộ của mọi người.
Khi có được độ nóng rồi, thì việc tiêu thụ sản phẩm tuyệt đối không phải là vấn đề.
Gần nửa đêm thì cuộc họp mới kết thúc.
Giang Hải đã gọi điện thoại nói là tối nay không về nhà rồi.
Cố Uyển Như nghỉ ngơi ở biệt thự bên trong tổng công ty của tập đoàn Uyển Như.
Nằm ở trên giường, Cố Uyển Như cực kì ngưỡng mộ tầm nhìn xa trông rộng của Giang Hải.
Làm một chỗ nghỉ ngơi bên trong trong tổng công ty của tập đoàn Uyển Như, quả thực là quá thuận tiện.
Ngày hôm sau, tất cả những kế hoạch đã được vạch ra trong buổi tối hôm trước đều được triển khai.
Đầu tiên, cần tìm một số nơi phổ cập khoa học lớn, phổ cập kiến thức về cho cho những người bình thường được biết.
Hàm lượng kĩ thuật của những thứ này rốt cuộc là ở đâu.
Sau đó, lại giải thích chi tiết hơn, những năm này khoa học công nghệ của Phương Đông bị cấm vận, cần phải trả cái giá rất chi là lớn.
Lạc hậu thì sẽ phải chịu đòn, đây chính là chân lý mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Sự trỗi dậy của con rồng Phương Đông cần có thời gian, sự hiểu biết và cả sự ủng hộ nữa.
Tình cảm gia đình, đất nước được lan tỏa một cách nhanh chóng, rất nhiều người nhận được sự cổ vũ và lần lượt truyền tải đi.
Tại thời gian nào đó, tùy tiện tìm kiếm một vài tin tức cũng đều thấy những video có liên quan tới công nghệ kĩ thuật chip.
Xem những video ngắn kia, khóe miệng Giang Hải nở ra một nụ cười.
Cố Uyển Như ở một bên cảm thán thở dài một hơi, cô cũng cực kì quan tâm tới chiều hướng của dư luận.
Rất nhiều những video gốc này đều tiêu tiền của tập đoàn Uyển Như mà làm đó nha.
“Sao vậy? Đau lòng à?”
Giang Hải rót một cốc trà, nhẹ nhàng đặt trước mặt Cố Uyển Như.
“Cũng không phải là đau lòng, chủ yếu là lợi dụng tình yêu nước của mọi người như thế này, có đúng không?”
Giang Hải chẳng nói chẳng rằng gì, mà lại hỏi một câu hỏi khác.
“Em có từng khom