Lúc này, trong nhà hàng, Hàn Phi đang đứng trước mặt Giang Hải, ánh mắt mang theo sự sùng bái.
“Anh Giang, những người tới Thành phố Giang Tư gây chuyện đã bị đánh đuổi đi rồi.”
Giang Hải khẽ ừ một tiếng, hơi nhíu mày nói: “Đối phương là ai?”
“Người nhà họ Tả ở Tề Vân.”
Nhà họ Tả ở Tề Vân, Giang Hải căn bản không thèm để ý.
Có thể được Giang Hải chân chính xem như là tồn tại, ở trên thế giới này chẳng có mấy người.
Giang Hải quay lại phòng ăn, trên khuôn mặt đã được treo nụ cười lạnh nhạt.
“Vừa rồi, người của nhà họ Tả đã tới Thành phố Giang Tư rồi.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Lam Sương Nhi đột nhiên trở nên rất khó coi.
Người của anh ta, rốt cục cũng tới rồi.
Hơn nữa, lại tới nhanh như thế.
Giang Hải nói: “Nhưng mà, đã bị người của chúng ta đánh cho bỏ chạy rồi, ở Thành phố Giang Tư cô sẽ không có bất cứ vấn đề gì đâu.”
Lam Sương Nhi còn có chút không quá tin tưởng, trong ánh mắt cực kì hoài nghi.
Nhà họ Tả ở Tề Vân, không phải là người bình thường, Thành phố Giang Tư nho nhỏ này cũng có người dám chống lại nhà họ Tả ư?
Cần biết là cho dù ở tỉnh Tề Vân thì nhà họ Tả cũng có thể đi ngang đó.
Nếu như lời Giang Hải nói là thật, thế thì Cố Uyển Như vào Giang Hải sẽ phải hứng chịu sự trả thù điên cuồng của nhà họ Tả rồi.
Như thế, cũng đủ để khuấy động nhà họ Tả ở tỉnh Tề Vân rồi.
Nghe nói, nhà họ Tả có môi liên hệ mật thiết với rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn ở Thiên Lương, ở kinh đô, thậm chí ở cả Tây Cảnh nữa.
“Thật, thật ư?”
Giọng nói của Lam Sương Nhi run rẩy, nhẹ nhàng hỏi.
Cố Uyển Như cũng nhìn lại bằng ánh mắt nghi ngờ, vừa rồi, Giang Hải ra ngoài mới chỉ có một phút mà thôi.
Cô cực kì nghi ngờ Giang Hải đang bịa chuyện.
“Là thật đó, lúc bọn họ tới trùng hợp lại gặp phải Hạ Phi, thế nên không có lên lầu được.”
“Yên tâm đi, ở Thành phố Giang Tư, cô được an toàn nhất rồi.”
Giang Hải mỉm cười, trong ánh mắt có mang theo sự bá đạo một cách tự nhiên.
“Không ai dám gây chuyện ở Thành phố Giang Tư đâu.”
“Bởi vì câu nói này, là do tôi nói.”
“....”
Lam Sương Nhi nhìn Giang Hải, đôi đồng tử hơi co rút lại.
Anh ta nói ư?
Đối diện với nhà họ Tả ở Tề Vân.
Nhà họ Tả như hung thần ác sát trong lòng của Lam Sương Nhi, nhưng trong lời nói của Giang Hải thì lại mang theo sự khinh miệt như thế.
Lam Sương Nhi không tin, nhưng mà, trên người Giang Hải toát lên một sự tự tin mạnh mẽ, khiến cho Lam Sương Nhi thấy được sự an toàn từ trước tới nay chưa từng có.
Người đàn ông của Cố Uyển Như, quá thần bí, Lam Sương Nhi không khỏi suy nghĩ Giang Hải rốt cuộc là người nào?
Cô ta cũng chẳng thể nào nghĩ tới, bọn họ đã từng là bạn học, Giang Hải còn từng cướp một chiếc bánh mì từ trong tay mình hồi bé.
Cơm cũng đã ăn xong rồi, Giang Hải lái xe quay trở về tập đoàn Uyển Như một lần nữa, sắp xếp cho Lam Sương Nhi ở toàn biệt thự kia.
Bước vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Lam Sương Nhi cảm thấy dường như là một giấc mơ.
Bản thân thì cho rằng là một phiền phức lớn, nhưng mà trong mắt Giang Hải lại chẳng đáng là gì.
Không chỉ như thế, đợi Giang Hải nói xong thì Cố Uyển Như cũng mang dáng vẻ đương nhiên như thế.
Thành phố Giang Tư, thực sự là một khối sắt ư?
Trên đường trở về, Cố Uyển Như cúi thấp đầu suy tư, đối với việc chọn Lam Sương Nhi làm người đại diện, cô vẫn do dự không quyết định như cũ.
“Nghĩ gì thế?” Giang Hải sờ sờ ngón tay của Cố Uyển Như, kéo Cố Uyển Như quay về với thực tại.
“Nghĩ chuyện người đại diện.”
Giang Hải yên lặng, cuối cùng, Cố Uyển Như có chọn Lam Sương Nhi hay không thì anh cũng hoàn toàn không muốn xen vào.
“Anh thấy cô ấy thích hợp à?” Cố Uyển Như hỏi Giang Hải, dường như đang hỏi chính bản thân mình.
Giang Hải cười nhẹ nói: “Vợ thấy, đối với tập đoàn Uyển Như mà nói, thì thiếu cái gì nào?”
“Vợ à, điều mà chúng ta thiếu, chính là thời gian.”
Ánh mắt của Giang Hải dần dần trở nên thâm thúy hơn: “Tập đoàn Uyển Như có nhiều khoa học công nghệ như thế, cũng giống như việc canh giữ một ngọn núi chứa đầy vàng vậy, nhưng mà nắm chắc vàng ở trong tay thì không có bất chứ lợi ích gì.
Điều mà chúng ta cẩn chính là để vàng đẻ ra vàng, Phương Đông quá thiếu công nghệ.”
Lúc này, người làm chủ tịch của tập đoàn Uyển Như lại do dự không quyết định được việc chọn một người đại diện nho nhỏ này, thật sự là không đáng.
“Thế thì được rồi, vậy chọn cô ấy đi.” Cố Uyển Như hạ quyết tâm.
Giang Hải nói: “Muốn để những công nghệ này trở thành sản phẩm thì cần phải có thời gian, gia tăng bước chân thì cũng cần nhanh chóng tìm kiếm đối tác.”
Cố Uyển Như nghiêng đầu nhìn Giang Hải, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Tập đoàn Uyển Như có thể nói là Giang Hải không quản lý bất cứ việc gì.
Nhưng mà, mỗi lần nói chuyện thì cực kì có tác dụng thúc đẩy đối với sự phát triển của tập đoàn Uyển Như, thậm chí, có thể nói là có tác động tới những điều mấu chốt quan trọng nhất.
Mặc dù, Giang Hải đã là chồng của cô, nhưng mà Cố Uyển Như vẫn có cảm giác càng ngày càng không hiểu Giang Hải.
Tất cả mọi thứ trên người anh, đều thể hiện sự thần bí như thế.
Cố Uyển Như rất muốn hỏi lai lịch của Giang Hải, chẳng qua Giang Hải không muốn nói tới, nên cô cũng không hỏi nhiều về vấn đề này, nhưng từ đầu tới cuối vẫn giữ trong lòng điều này.
“À đúng rồi” Cố Uyển Như đột nhiên vỗ trán một cái.
“Làm sao vậy?”
“Hôm nay nhận được một tấm thiệp mời, Chu Khải sắp kết hôn.”
“Với ai thế?” Giang Hải nghi ngờ hỏi.
“Uyển Thuần.”
“Hả?” Điều này quả thực khiến cho Giang Hải có chút bất ngờ, bọn họ làm sao lại kết hôn rồi.
Nhưng mà, Giang Hải cũng chẳng suy nghĩ nhiều, anh hoàn toàn không quá quan tâm tới việc đi hay ở của Chu Khải.
Chỉ là nhất thời có chút khó chấp nhận mà thôi, người ở hai tầng lớp hoàn toàn khác nhau kết hôn, sẽ như thế nào chứ.
Sự xinh đẹp của Thuần Uyển có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, mà so sánh ra thì Chu Khải vô cùng bình thường.
Mà quan trọng nhất là, Thuẩn Uyển nắm trong tay một tập đoàn lớn, mà Chu Khải chẳng có gì cả.
Ngày hôm nay, thân phận của Chu Khải là chỉ là đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Uyển Như mà thôi.
Việc hai người bọn họ kết hôn còn khoa trương hơn cả là cóc ăn thịt thiên nga ấy chứ.
Lúc này.
Tại tỉnh Tề Vân, trong một trang viên hào hoa tráng lệ, sắc mặt của Tả Thành rất chi là âm u.
Những người cử đi Thành phố Giang Tư tới bây giờ vẫn không có bất cứ tin tức gì, điều này khiến anh ta rất chi là không vui.
“Gọi điện thoại, hỏi xem xảy ra chuyện gì rồi.” Tả Thành hừ lạnh một tiếng.
Lúc trước, cho dù Tả Thành ưng ý một ngôi sao tuyến một, nếu muốn thì chỉ cần không quá hai ba ngày, đã có thể nắm được trong vòng tay rồi.
Chẳng có người nào dám đắc tội với nhà họ Tả, chỉ cần nghe thấy cậu Tả nhìn trúng người nào, thì tất cả mọi người đều biết là không thể chạy được.
Điều khiến anh ta không ngờ tới, chính là Lam Sương Nhi thật sự là trinh khiết liệt nữ.
Nhưng mà càng như thế thì Tả Thành lại càng thấy thú vị, anh ta nhất định phải đè Lam Sương Nhi ở dưới thân mình và tàn phá cô ta, từng chút từng chút một, xé