Trong lúc ba người ăn cơm thì Cố Uyển Như nhắc tới chuyện làm người đại diện.
Mà Lam Sương Nhi lại yên lặng rất lâu.
Nếu muốn kí hợp đồng làm người đại diện thì cô ta không thể tự làm chủ được, tập đoàn Uyển Như cần phải kí hợp đồng với công ty giải trí mới được.
Mà lúc này, công ty giải trí chỉ hận không thể nào đưa Lam Sương Nhi tới để làm món quà nịnh hót cậu Tả.
Hai người phụ nữ nói chuyện, còn Giang Hải cúi đầu nghịch điện thoại, lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên.
“Nhìn cái này xem này.”
Nói rồi Giang Hải giơ điện thoại ra.
Lam Sương Nhi bị công ty giải trí đơn phương chấm dứt hợp đồng lao động rồi, lý do là những tin tức phản diện tiêu cực kia của cô ta gây ảnh hưởng tới công ty.
Thật đơn giản và thô bạo.
Nhưng mà, điều này đối với Lam Sương Nhi mà nói thì lại là một chuyện tốt.
Nhưng mà, từ giờ trở đi thì Lam Sương Nhi cũng không được xem là một nghệ sĩ nữa rồi, bởi vì thế này thì sẽ không có ai tìm cô ta để kí hợp đồng nữa, mặc dù cô ta kí hợp đồng với một công ty giải trí nhỏ mà thôi, nhưng mà trong cái vòng tròn này lại có lực ảnh hưởng không nhỏ tí nào.
Tâm trạng của Lam Sương Nhi không rõ vui buồn.
Giấc mộng minh tinh của cô ta, cuối cùng cũng bị phá vỡ rồi.
Dưới tình huống bình thường, bất cứ người nào cũng sẽ không tìm cô làm người đại diện cả.
Nhưng điều khiến Lam Sương Nhi không ngờ tới là Giang Hải lại cười nói: “Thế này không phải là tốt rồi à, cô, có thể làm đại diện hình ảnh cho tập đoàn Uyển Như rồi.”
Lúc này, đến cả Cố Uyển Như cũng sửng sốt hoài nghi mà nhìn Giang Hải.
Suy cho cùng thì Lam Sương Nhi lúc này cũng đang bị những tin tức xấu đó bủa vây, không phải là một sự lựa chọn tốt.
Không nhận được câu trả lời, Giang Hải chỉ cười mỉm rồi tiếp tục ăn cơm.
Bên ngoài nhà hàng, có hai chiếc xe taxi đang đỗ ở bên đường.
Trên mỗi chiếc xe đều có một vài người đàn ông đang vội vã bước xuống xe.
“Dựa vào định vị thì đang ở đây.” Sắc mặt người đàn ông vạm vỡ cầm đầu âm u, khóe miệng nở một nụ cười gian tà.
Người đàn bà này, đợi khi cậu Tả chơi chán rồi thì bọn họ cũng có thể thưởng thức.
Những người phụ nữ như thế này, bọn họ không biết đã chơi bao nhiêu rồi.
“Xin lỗi quý khách, nhà hàng của chúng tôi đã đóng cửa rồi.”
Còn chưa bước vào cửa đã bị mấy người ngăn lại rồi.
Đây là nhà hàng tư nhân của tập đoàn Uyển Như, để tạo môi trường ăn uống yên tĩnh cho Cố Uyển Như, từ thời điểm Cố Uyển Như bước vào thì không tiếp nhận phục vụ nữa rồi.
Đây là quy tắc mà Giang Hải lập ra, không phải là để thể hiện sự đặc biệt của Cố Uyển Như, mà là để đảm bảo vệ toàn cho cô.
“Hả?” Người cầm đầu nhăn mà lại, sau đó thì cười lạnh.
“Đóng cửa rồi à? Thế vì sao ở bên trong vẫn còn người ăn cơm đó thôi?”
Người phục vụ mang theo nụ cười chuyên nghiệp nói: “Thưa anh, chúng tôi quả thực đã đóng cửa rồi, nếu như muốn nếm thử....”
Người đàn ông vạm vỡ này hoàn toàn không muốn nghe lời giải thích của người phục vụ, sắc mặt thay đổi nói: “Cút ra.”
Bọn họ là một nhóm người, lại chẳng phải là tới để ăn cơm, một người phục vụ nho nhỏ căn bản không được đặt ở trong mắt họ.
“Chúng tôi cần vào trong để tìm người, cô tốt nhất nên thông minh một chút.”
Quát lên một tiếng rồi giơ tay đẩy người phục vụ sang một bên, trên mặt treo một nụ cười tàn bạo.
Nhưng mà người phục vụ vẫn không hề khó chịu, đứng thẳng người, trên miệng vẫn mang theo nụ cười chuyên nghiệp.
Nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, sửa sang lại quần áo của mình.
“Thưa anh, nơi này là nhà hàng của tập đoàn Uyển Như, hy vọng anh không nên gây chuyện ở trong này.”
Người phục vụ có lòng tốt muốn khuyên bảo, ở Thành phố Giang Tư này, những người dám giở trò côn đồ trước mặt tập đoàn Uyển Như thì cỏ đã mọc xanh mồ rồi.
Nhưng mà, người đàn ông kia chỉ hơi giật mình, giơ bàn tay to ra bóp cổ người phục vụ.
“Cô muốn chết à?”
Mới vừa rồi, cậu Tả từng nói, cố gắng không để phát sinh xung đột với tập đoàn Uyển Như, nếu không với tính cách của anh ta thì người phục vụ đã trở thành một cái xác rồi.
Sắc mặt người phục vụ lúc này mới thay đổi, có thể nhìn thấy được, những người đàn ông này không phải tới để ăn cơm mà là tới để gây chuyện.
Những cảnh phát sinh ở cửa nhà hàng đều bị những người ngồi yên lặng bên trong thấy hết.
Hạ Phi đứng dậy, nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm vào một dãy số.
Ánh mắt của anh ta trở nên có chút khát máu.
Đã không biết bao lâu rồi, không có người nào dám kiêu ngạo như thế ở Thành phố Giang Tư.
“Buông tay.”
Giọng nói trầm thấp, dường như bị bóp nghẹt từ sâu trong cổ họng.
Một tiếng hừ lạnh của Hạ Phi thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Người đàn ông đẩy ngã nhân viên phục vụ, nheo mắt lại nhìn qua.
Người thanh niên trước mặt này không cao lắm, cũng hoàn toàn không hề vạm vỡ, nhưng mà lại mang tới cho người ta một cảm giác nguy hiểm.
Bắt nạt đàn ông, ức hiếp phụ nữ với cậu Tả nên cũng từng gặp cao thủ mấy lần, nhưng chưa có người nào có thể khiến anh ta cảm thấy nguy hiểm.
Người phục vụ ôm cổ, ho một cách dữ dội.
“Bọn họ muốn tiến tới quấy rầy nữ thần ăn cơm....”
Ở Thành phố Giang Tư này, Giang Hải chính là thần, đặc biết là trong lòng nhóm người Kim Thâu, Chu Khải, thì Giang Hải chính là vị chiến thần bất bại.
Người phụ nữ của thần thì chính là nữ thần.
Đưa mắt liếc nhìn Hạ Phi, người đàn ông kia không ngờ, một Thành phố Giang Tư nho nhỏ này thế mà lại gặp được cao thủ.
Nhưng mà, người phụ nữ trong miệng họ là ai chứ?
Lam Sương Nhi? Hay là còn có một người nào khác.
“Lá gan của các anh quả thật là không nhỏ nhỉ.” Hạ Phi cười nói, lại có người tới gây sự, ở trong lòng dâng lên sự hưng phấn.
Nghĩ muốn xuất thủ ở trước mặt Giang Hải, để cho người đàn ông giống như thần kia ghi nhớ mình, anh ta rất muốn lập công.
Mấy người đàn ông cao to trước mặt này, còn không phải là công lao được đưa tới tận miệng đây ư?
“Cho các anh cơ hội nữa, quỳ xuống, dập đầu nhận sai...!sau đó...!cút.”
Giọng nói của Hạ Phi trầm thấp mà có lực, lại mang theo giọng điệu không thể nghi ngờ.
Mà người đàn ông cao to này sau một phút sửng sốt thì đột nhiên bật cười.
Sự khát máu lóe lên trong ánh mắt, đã nổi lên suy nghĩ muốn giết Hạ Phi.
Anh ta cười lạnh nói: “Muốn chúng tao quỳ xuống à? Còn muốn chúng tao cút ư? Chỉ với một mình mày, cũng xứng à?”
Lời nói của Hạ Phi đối với anh ta mà nói chính là một sự nhục nhã.
Mà võ giả, thì cách giải quyết vấn đề tốt nhất chính là sử dụng nắm đấm.
Hai nắm đấm của người đàn ông cao to kia, đột nhiên nắm chặt lại, và toàn bộ khí thế trên người anh ta cũng thay đổi.
Người thanh niên trước mặt này, cho dù có chút thủ đoạn nhưng làm sao có thể là đối thủ của cả một đám người được chứ.
“Tao không xứng à? Ha ha.”
Một tiếng ha nhẹ vang lên, thể hiện sự khinh thường và miệt thị.
“Bộp....!bộp.”
Không đợi người đàn ông vạm vỡ kia ra tay thì Hạ Phi đã ra tay trước.
Anh ta thả lỏng cánh tay, vặn cái eo một cái, dùng tay cho người đàn ông cao to kia một bạt tai.
Tốc độ cực nhanh, người đàn ông cao to kia còn chưa cảm nhận được sự đau đớn trên má thì một bên má khác cũng xuất hiện dấu tay.
Chỉ trong chốc lát, hai cái bạt tai được đánh ra.
Người đàn ông vạm vỡ kia hoa hết cả mắt, nhìn thấy bàn tay của Hạ Phi, nhưng không thể nào tránh được cái tát của anh ta.
Bản thân mình bị tát tới hai cái liền, mà chân thì loạng choạng lùi về phía sau ba bốn bước.
Sau khi hoàn hồn, người đàn ông cao to này cảm thấy thật không