Có người dám giữ cả người của công ty bảo vệ thành phố Giang Tư, Tần Hiên vừa nghe đã nổi giận.
Lập tức mang theo vài người tự mình qua xem.
Dám đến thành phố Giang Tư gây sự, đúng là không muốn sống nữa.
Cứ cho là ở ngoài địa giới của thành phố Giang Tư thì đã sao.
Tần Hiên có chút lâng lâng, đến bây giờ nhìn người khác đều là hếch mặt lên trời.
Dọc đường, có một tấm bia đá.
Một bên viết thành phố Hải Hà, một sườn khác là thành phố Giang Tư.
Đã từng là một mảnh đất hoang, giờ đây đã đậu đầy xe vận tải lớn.
Tần Hiên chỉ dẫn theo ba bốn người, nghênh ngang xông vào……
Công trường thành phố Tây, mọi người vẫn đang đợi tin tức của Tần Hiên.
Mấy người công nhân ôm mặt chạy vào cửa, sắc mặt rất khó coi.
“Giám đốc Vương, bên ngoài có một đám người, đuổi bọn tôi đi, nói đây là chỗ của bọn họ.
Từ hôm nay trở đi, họ chính thức tiếp quản tập đoàn Uyển Như.”
“Chúng tôi vừa nói vài câu, bọn họ đã đánh người rồi.”
Bình Mao sửng sốt, suốt một mảng lớn của thành phố Tây này đất đai lẫn dự án lớn nhỏ gì đều là tập đoàn Uyển Như quản lý.
Thành phố Giang Tư, ai có thực lực tiếp quản tập đoàn Uyển Như, cho dù nói bán nhưng cũng ai dám mua nổi.
Người có thể tiếp quản tập đoàn Uyển Như e là còn chưa sinh ra.
Phải biết rằng, nếu tính hai gia thế lớn nhất thành phố Giang Tư là Lan gia và Quan gia, bây giờ cũng đang muốn hợp tác với tập đoàn Uyển Như.
“Bọn họ nói…… tập đoàn Uyển Như là hồi môn của Cố Uyển Như.”
“Cái gì?” Bình Mao hoàn toàn nổi giận.
Ở tập đoàn Uyển Như, có thể ăn nói lộn xộn với Giang Hải, nhưng ai không lễ phép với cô Cố, tuyệt đối sẽ làm mọi người tức giận.
Mọi người đối với Cố Uyển Như, đó là tôn trọng tự đáy lòng.
“Đi, đi xem.”
“Chắc không phải kẻ điên nào chạy từ bênh viện tâm thần ra chứ?”
Bên ngoài công trường, có mấy chiếc xe đang đậu, Cố Hữu ngậm thuốc lá trong miệng, ngửa mặt lên trời sưởi nắng.
Nhẹ nhàng đắc ý như đang đứng trong vườn nhà mình.
Một tên bộ dạng như con cún đang nịnh nọt, khuôn mặt tươi cười mang vẻ nịnh nọt, đang xếp đồ lên bàn cho Cố Hữu.
Bình Mao đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh: “Đi, mau đi gọi cho anh Giang.”
“Ấy, quay lại đã.” Nghĩ lại thấy không đúng.
“Báo cho anh Giang thôi, đừng để Cố tổng biết.”
Việc như thế này, luôn là Giang Hải xử lý.
Người hiểu Cố Uyển Như đều biết, cô không có thời gian rảnh để phân tâm vì lũ người này, sẽ có ảnh hưởng lớn đối với công ty.
Bình Mao tiến lên, đánh giá mỗi người một lượt.
“Các ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn quấy rối chúng tôi làm việc?”
Cố Hữu vẻ mặt khinh khỉnh, ngang ngược giơ tay lên.
“Tôi tạm thời dừng việc làm ăn, điều này cũng là quấy rối sao?”
Người bên cạnh lấy ra một tờ công văn, vung vẩy trước mặt Bình Mao: “Tao không làm khó loại bỏ đi như mày nữa, tập đoàn Uyển Như chính thức được Lập gia phương Bắc tiếp quản.”
“Tất cả dự án, công trình của thành phố Giang Tư, từ giờ trở đi đều là sản nghiệp thuộc sở hữu của Lập gia.”
“Ranh con, chúng mày chắc đều thấy may mắn, sau này đều làm việc cho Lập gia, hưởng loại vinh quang này e rằng tám đời sau nhà mày chưa chắc đã có.”
“Thông minh lên đi, bây giờ nhập bọn với tao, còn sợ không có vinh hoa phú quý?”
Tập trung nhìn vào tờ công văn kia, thế mà lại là chữ đỏ mở đầu.
“Công văn từ tỉnh?” Có người hô lên.
“Không thể nào.”
Cố Hữu nói: “Không sai, là công văn của tỉnh.
Cố gia thiếu tiền Lập gia, nên dùng tập đoàn Uyển Như gán nợ.”
“Thức thời lên, phối hợp với tao, tao còn có thể cho bọn mày miếng cơm.”
Bình Mao giận dữ, tay hung hăng nắm lại thành nắm đấm.
Dự án này, không, toàn bộ các dự án thuộc thành phố này, không thể có quan hệ với lũ khốn Lập gia này được.
“Cái vinh quang chó tha đấy mày vẫn là giữ lại cho mình đi.”
Bình Mao nói chuyện thẳng thắn, mạnh mẽ, ở thành phố Giang Tư, mọi người đều biết người của tập đoàn Uyển Như rất lịch sự, nhưng đối với loại người không có lý lẽ thì chưa bao giờ khách khí.
Trên cao có lãnh đạo, dưới dù là người bán hàng bình thường, thậm chí là công nhân bốc xếp gạch.
Tất cả mọi người đều chung một cảm nhận, dám nói tập đoàn Uyển Như không tốt, sẽ trở mặt với người đó.
Tập đoàn Uyển Như từ ngày thành lập đến giờ, đã tốn không ít tiền làm từ thiện vì thành phố Giang Tư, cũng làm rất nhiều công trình ích lợi.
Công ty bảo vệ thành phố Giang Tư càng giống như một thùng sắt lớn bao bọc cho toàn thành phố, những việc gây rối loạn, phạm pháp đã rất lâu không còn nhìn thấy.
Sống ở thành phố Giang Tư, khiến mọi người có cảm giác hạnh phúc.
Bất cứ là ai đều không thể tùy tiện nói không chịu ân huệ của tập đoàn Uyển Như.
Cuộc sống an yên này đều do tập đoàn Uyển Như mang tới.
Thành phố Giang Tư, không một ai đi che giấu lương tâm nói tập đoàn Uyển Như không tốt.
Cố Hữu đờ người, lạnh lùng nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tao thấy mày là chán sống rồi.”
“Giang Hải chẳng qua chỉ là thằng ở rể, Cố Uyển Như là một đứa con gái.
Tao khuyên mày nhanh chóng mà bỏ tà theo chính đi.”
Bình Mao cắn răng nói: “Mày ăn nói cẩn thận lại đi, Cố tổng không phải người mà mày có thể động vào.”
“Càng không phải người để cho mày làm nhục.”
Cố Hữu cười khinh thường, châm chọc nói: “Mày bây giờ có thể đi liên hệ cho Cố Uyển Như, nói cho cô ta, anh họ Cố Hữu đang ở đây chờ.”
“Anh họ?” Bình Mao sửng sốt, chưa từng nghe nói Cố Uyển Như còn có anh họ gì.
Cố Hữu cũng lười cãi cọ với đám người Bình Mao, vỗ vỗ tờ công văn kia.
“Đây là công văn của tỉnh, đến mà xem cho rõ, tất cả dự án này đều đã thuộc sở hữu Lập gia, công văn này chính là chứng minh quyền lực nhất.”
“Mặc kệ các người đang làm gì, đều ngừng lại cho tôi.”
Bình Mao không át được lửa giận: “Đây là bọn mày dở trò, từ khi nào việc của thành phố Giang Tư cần trên tỉnh hạ công văn?”
“Chúng mày cút ngay lập tức, nếu không chờ anh Giang tới……”
Cố Hữu không có kiên nhẫn, đôi mắt nheo lại thành đường thẳng, đứng dậy chặn trước mặt Bình Mao.
Không nói đến Giang Hải còn được, nghĩ đến Giang Hải, Cố Hữu đã tức tối.
Giang Hải, tên Giang Hải đáng chết đã làm anh ta mất đi lạc thú của đàn ông.
“Bộp……”
Giang tay trút xuống một bạt tai.
Cố Hữu dữ tợn, gầm lên với mấy tên đi theo: “Đánh gãy chân chúng nó cho tao.”
“Rầm!”
“A……”
Bình Mao không ngờ, đám người Cố Hữu thật sự dám đánh người.
Vài người phía sau muốn phản kháng, nhưng căn bản không phải đối thủ, vài bước đã bị đánh ngã, nằm trên mặt đất kêu rên liên tục.
Rất nhanh, Bình Mao đã bị túm lấy cổ áo phía sau, ấn ngã vào trước mặt Cố Hữu.
Cố Hữu điên cuồng