“Cái này mà còn cần phải nói sao?” Cố Uyển Như ánh mắt vô hồn, tất cả những chuyện này đều là vô nghĩa.
Giang Hải cười: “Vậy thì cứ để họ kiện, nếu muốn kiện thì phải lấy được chứng cứ ra.”
“Anh muốn làm gì?” Cố Uyển Như hỏi.
Giang Hải cười không nói lời nào, xoa đầu Cố Uyển Như: “Em định làm gì thì làm đi, chuyện ở phía Tây, anh sẽ xử lý.”
Nói xong, Giang Hải rời đi.
Cố Uyển Như ngồi thẫn thờ một chỗ, tâm trạng rối bời.
Vị trí đang ngồi có thực sự phù hợp với cô không?
Mỗi chuyện lớn mà tập đoàn Uyển Như gặp phải, đều là Giang Hải ra tay xử lý.
Cố Uyển Như cảm thấy, cô ấy không làm được việc mà một người giám đốc thực sự nên làm.
Đứng ở bên cửa sổ, Cố Uyển Như nhìn Giang Hải lái xe đi, ánh mắt dịu đi, cảm xúc phức tạp.
Bên ngoài thành phố, trong văn phòng xây dựng trên công trường, miệng Bình Mao bị nhét đầy giẻ, tay chân bị trói lại trên ghế, một bên mặt sưng vù, chảy máu cam.
"Woo...woo.."
Dù vậy, bộ dạng Bình Mao như đang chửi.
Chậc chậc...
"Mày mà còn lớn tiếng nữa, ông đây sẽ cắt chim của mày để đi ngâm rượu đấy.”
Cố Hữu hung ác liếm môi.
Kể từ khi thiếu một quả "trứng", tính cách anh ta ngày càng trở nên khó hiểu.
Đối mặt với việc bản thân thiếu mất đi bộ phận, anh ta thấy thật chướng mắt khi nhìn người khác khoẻ mạnh lành lặn.
Chỉ cần cái chân giữa của người khác động đậy một chút là anh ta đã muốn cắt nó đi ngay lập tức
"Ranh con, Cố Uyển Như chỉ có thời hạn nửa tiếng thôi."
"Đến lúc đó, đầu tiên tao sẽ cắt đứt gân của mày."
"Rồi, tao sẽ từng chút một từng chút một biến mày thành phụ nữ."
"Woww, nhìn vào mắt mày này, chắc rất mong chờ phải không."
"Đừng lo lắng, ngoan nào...!đừng lo lắng..."
Cố Hữu mỉm cười bệnh hoạn.
Ánh mắt Bình Mao dần lộ ra vẻ sợ hãi.
Những lời nói này thực ra không đủ sức đe doạ, nhưng với tên biến thái, tinh thần không được bình thường ở trước mặt thì thật sự chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Giang Hải đậu xe vào bãi, chậm rãi đi vào văn phòng.
Anh ta liếc nhìn Cố Hữu với vẻ mặt lạnh lùng, rồi nhìn chằm chằm vào một người đàn ông trung niên cao lớn và mạnh mẽ.
Quả nhiên, Cố Hữu dám kiêu ngạo, ngông cuồng như vậy, bởi vì gã có bảo kê đi cùng.
Tuy nhiên, trước mặt Giang Hải, những người được gọi là cao thủ chẳng qua chỉ như đám súc sinh.
Một loại phế vật bán mạng cầu vinh.
Chậc chậc…
Bình Mao nhìn thấy Giang Hải, cố vùng vẫy thoát ra, lại nhìn Cố Hữu một cách kinh hãi.
“Tên họ Giang kia, mày cũng dám tới gặp tao.” Cố Hữu quay đầu lại, phát hiện Giang Hải đã ở đây.
Liếc nhìn xung quanh, Cố Hữu hỏi: "Cố Uyển Như đâu?"
“Cô ấy không dám để gặp mày.” Giang Hải nói với giọng gay gắt, có vẻ như lần trước anh vẫn còn quá nhân từ khi để lại cho anh ta một quả "trứng.”
"Không dám? Haha..." Cố Hữu điên cuồng cười lớn: "Cô ta từ khi nào mà cũng biết sợ như vậy?"
"Không phải sợ." Giang Hải giải thích: " Cô ấy sợ nhìn thấy mày thì thấy kinh tởm và buồn nôn nên không dám đến."
"Cái gì?" Nụ cười trên môi Cố Hữu tắt lịm.
Khuôn mặt anh ta sa sầm lại.
Giang Hải dám đùa giỡn anh ta.
Lạnh lùng khịt mũi một cái, Giang Hải ở đây cũng tốt, có thể cắt một quả "trứng" của Giang Hải để báo thù.
Cố Hữu lấy tài liệu ra: "Tên họ Giang kia, mày có thể đứng ra thay mặt cho tập đoàn Uyển Như được không?"
“Từ hôm nay trở đi, tất cả tài sản của tập đoàn Uyển Như sẽ thuộc quyền sở hữu của Lập gia.”
"Nếu mày quỳ xuống cầu xin, có lẽ tao có thể tha cho mày một con đường sống."
Giang Hải nhẹ nhàng nói: "Tập đoàn Uyển Như trở thành sở hữu của Lập gia từ khi nào vậy?"
Cố Hữu lạnh lùng nói: "Mày nói những thứ đó đều vô dụng, tao có tài liệu trong tay.
Nếu mày không đồng ý? Vậy thì tao sẽ kiện.
Tất cả các dự án đều bị dừng, và tập đoàn Uyển Như cứ chờ phá sản đi.
Cuối cùng, Cố Uyển Như sẽ phải bán thân thôi."
Cố Hữu liếm môi.
Trong lòng thầm sỉ nhục Cố Uyển Như.
Lập Minh không thích loại con gái đã bị Giang Hải chơi qua như Cố Uyển Như.
Đợi đến khi Lập gia nắm giữ tập đoàn Uyển Như, Cố Uyển Như sẽ rơi vào tay gã ta.
Đến khi đó, Cố Hữu sẽ có cách khác để tra tấn cô.
Giang Hải chậm rãi châm một điếu thuốc, thoải mái nhả một làn khói.
"Tôi cũng không muốn phải kiện các người."
"Đúng vậy, tao cũng quá hiểu mày đang tính toán điều gì." Cố Hữu lạnh lùng nói.
Giang Hải nói: "Tôi đang chờ các người kiện tôi đấy."
Vẻ mặt của Cố Hữu thoáng chút thay đổi, anh ta lắc lắc tài liệu trong tay: "Họ Giang kia, mày có phải là tên ngốc không? Nhìn xem đây là cái gì? Bây giờ, tập đoàn Uyển Như đã không còn là của Cố Uyển Như nữa."
"Không không không." Giang Hải khoát tay: "Tôi nói kiện ở đay, ý là kiện tôi đã cắt mất quả "trứng" của anh ấy."
Cố Hữu thực sự rất tức giận, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Giang Hải cố ý nhắc về quả "trứng.”
"Mày tự tìm chết!"
Người đàn ông trung niên nhìn Giang Hải từ trên xuống dưới, ánh mắt sáng rực, cảm thấy người thanh niên trước mặt này rất tầm thường.
"Chính mày đã làm cậu Cố bị thương?"
“Ông cũng muốn chỉ có một bên trứng như Cố Hữu à?” Giang Hải bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.
Cố Hữu nghiến răng nghiến lợi, nhiều ngày đêm đến nằm mơ cũng muốn giết Giang Hải.
Hạnh phúc nửa cuộc đời sau của anh ta, đều đã bị Giang Hải hủy hoại.
“Anh Tùng, đừng giết chết, giữ lại cái mạng của nó cho tôi.” Cố Hữu lùi về phía sau hai bước, đá vào mặt Bình Mao với vẻ mặt vô cùng gớm ghiếc.
Người trung niên sải bước đi tới, giơ tay lên mặt Giang Hải.
Giang Hải vẫn bình tĩnh, như không nhìn thấy ông ta, cứ như vậy lẳng lặng đứng im tại chỗ.
Bàn tay to lớn của người đàn ông trung niên gần chạm vào Giang Hải thì đột nhiên dừng lại.
Mặt ông ta đỏ bừng và đổi sắc.
Từ trong đũng quần phát ra tiếng bụp bụp, cả người từ từ tê liệt gục xuống.
Cố Hữu đang chờ xem một vở kịch hay, chờ xem Giang Hải bị hủy hoại đến chết như thế nào.
Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì người được cho là cao thủ này đã tự mình gục xuống đất.
"Anh Tùng, anh làm gì vậy?" Cảm thấy có điều không ổn, Giang Hải vẫn không nhúc nhích.
Nhìn kỹ hơn, anh ta phát hiện người đàn ông trung niên khoẻ mạnh kia đang bị tê liệt, cơ thể mềm nhũn.
Cố Hữu không tài nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Giang Hải quá bí hiểm, bàn chân anh lại còn kín đáo nhấc lên.
Nhìn thấy cảnh này, Cố Hữu nghĩ đến chính mình, cũng cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Anh ta sợ sun vòi lại, xem ra quả "trứng" còn lại cũng không có gì bảo đảm có thể giữ lại được.
Giang Hải cười: "Như thoả thuận nhé, cho ông được thành giống với Cố Hữu.”
"Tôi cũng giữ lại cho ông một quả ‘trứng’."
"Được rồi, không cần cảm ơn, ngoan ngoãn nằm xuống.
"
Quay đầu nhìn Cố Hữu, ánh mắt dừng ở trên chân Cố Hữu.
"Cậu Cố, nhanh dạng chân ra nào."
Cố Hữu bị doạ sợ đến ngu luôn rồi, còn nghĩ mình tìm được một tên côn đồ đứng tuổi hơn thì nhất