Giang Hải trầm mặc không nói
Cố Hiển, đúng là đặt cược hết tất cả rồi đây, một tin nhắn gửi cho tất cả mọi người ở thành phố Giang Tư.
Bây giờ danh tiếng của tập đoàn Uyển Như rất lớn mạnh, Cố Hiển làm vậy, có chủ đề, có sự theo dõi.
Giang Hải chậm rãi bấm vào đường dẫn mở trang web, điện thoại lại reo lên.
Giang Hải nhấc máy, nhẹ nhàng nói: “Kiểm tra xem ở đâu!”
“Giang Hải, anh đừng làm gì nhé.
Lúc này nếu để Cố Hiển túm được thì chẳng khác nào chúng ta thừa nhận những gì ông ta nói là thật sao?”
Ngay sau đó, giọng Cố Uyển Như run lên: “Giang Hải, anh xem.”
Hình ảnh xuất hiện trên video, trong màn hình hiện lên một sân khấu nhìn rất đơn giản.
Đứng trên sân khấu là Cố Hiển.
Mái tóc bạc phơ, tinh thần uể oải của Cố Hiển như thể là ông ta đã bị hủy hoại bởi sự cực đoan cả ngày trời.
Ông ta đẩy chiếc xe lăn, Cố Tùng đang ngồi trên xe.
Phía bên kia, là một chiếc giường bệnh.
Sắc mặt Cố Hữu tái nhợt, nằm trên giường không còn chút sức sống nào.
Không biết từ đâu có một người dẫn chương trình xinh đẹp xuất hiện, đứng vào giữa, trao đổi điều gì đó với Cố Hiển.
Mọi người ở thành phố Giang Tư đều nhận được mẩu tin nhắn này.
Tập đoàn Uyển Như lại là cái tên nổi tiếng nhất ở thành phố Giang Tư vào lúc này, thậm chí ở một mức độ nào đó, nó đã trở thành đại diện của thành phố Giang Tư.
Hôm nay lại có chủ đề liên quan tới tập đoàn Uyển Như, rất nhiều người hóng tin tràn vào phòng phát sóng trực tiếp.
Người dẫn chương trình liếc nhìn thời gian, rồi tỏ vẻ hơi thắc mắc với Cố Hiển.
Cố Hiển nhoẻn miệng cười khẩy.
Ông ta muốn Cố Uyển Như thân bại danh liệt.
Ông ta muốn Giang Hải trở thành một con chuột chạy qua phố mà ai ai cũng muốn đuổi đánh.
Không, những điều này cũng chưa phải mục đích cuối cùng.
Ông ta muốn Giang Hải phải chết, Cố Uyển Như phải chết.
Tất cả mọi người, đều phải chết.
Không còn tập đoàn Uyển Như nữa, Giang Hải và Cố Uyển Như chỉ như những con chó bị rơi xuống nước.
Muốn dìm chết bọn họ, dễ như trở bàn tay.
Cố Hiển đặt hai tay lên vai Cố Tùng, dứt khoát nói: “Đồ già nua.
Nếu ông nghe lời, tôi sẽ chăm sóc ông, cho ông ăn, cho ông uống, tìm cho ông một cô vợ bé nữa cũng được.”
“Nếu ông không nghe lời thì chờ chết đi..”
Ánh mắt Cố Tùng đầy vẻ kinh hãi, không khỏi run lên bần bật, đưa tay lên che mặt.
Ông ta sợ Cố Hiển sẽ xử lý ông ta.
Cố Hiển dựa vào vai Cố Tùng, nở một nụ cười nham nhở, nói.
“Ông biết gì không? Tập đoàn Cố thị bây giờ đã trở thành sản nghiệp của Cố Vân Lệ.
“Cố Vân Lệ!”
“Người đã bị ông đuổi ra khỏi nhà!”
“Chỉ cần ông nghe lời, hợp tác với tôi để giành lại tập đoàn Cố thị, tôi sẽ để ông dễ sống hơn một chút…”
Cố Tùng nước mắt lưng tròng, toàn thân run rẩy.
Thời khắc này ông ta mới biết, rốt cuộc ai mới là người thực lòng tốt với ông ta.
Trong lòng vô cùng hối hận.
Ngay từ đầu vì sao lại muốn đuổi con gái ra khỏi nhà.
Vì sao lại chiều chuộng mấy thằng con trai.
Đợi khi bản thân mình già nua, duy chỉ có Cố Vân Lệ quan tâm tới sự sống chết của ông.
Đối với Cố Tùng ngày hôm nay mà nói, tài sản còn có tác dụng gì nữa.
Tiếp nối hương hỏa, còn có tác dụng gì?
Hương hỏa là gì, lẽ nào lại chính là những kẻ vô ơn như Cố Hiển sao?
Cổ đau nhức, Cố Hiển véo mạnh sau lưng: “Lão già, vẫn chưa tới lúc ông khóc, chờ đã..”
“Lát nữa bảo ông khóc thì ông phải khóc.
Khóc không ra tiếng thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Xem truyền hình trực tiếp, con ngươi của Giang Hải co rút mạnh, thần trí của Cố Tùng vừa tỉnh táo thì ánh sáng đỏ tràn ngập màn hình.
Xong rồi, đây là họ dùng bí mật để khiến Cố Tùng hồi quang phản chiếu.
Chỉ cần một, hai tiếng đồng hồ, Cố Tùng giống như ngọn đèn trước gió, chuẩn bị đi gặp Phật tổ, có thể ngã quỵ xuống đất bất cứ lúc nào.
Lập gia, thật sự không thể xem thường.
Người có thể thực hiện những bí mật thế này, không thể là người thường.
Loại người này, Lập gia có thể mời được sao.
Ngay lập tức, Giang Hải nhếch môi lên, nghĩ tới một khả năng khác.
Tâm mạch của Cố Tùng đã bị chặn, rất có thể là do Lập gia ở phía Bắc làm.
Nếu như vậy, để cho Cố Tùng hồi quang phản chiếu thì quá đơn giản rồi.
Cố Hiển không vội bắt đầu biểu diễn.
Người dẫn chương trình cũng lặng lẽ theo dõi số lượng những người theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp.
Phần bình luận đã bắt đầu xáo động rồi.
Một số người tin tưởng tập đoàn Uyển Như.
Suy cho cùng, thời gian gần đây, tập đoàn Uyển Như vì thành phố Giang Tư mà làm nhiều việc như vậy, đầu tư một số tiền không lồ.
Ở thành phố Giang Tư này có ai là chưng từng hưởng lợi?
Một số người thì lại mắng chủi thậm tệ.
Những người này ghét người giàu và kể cả bạn có tốt với họ thế nào đi nữa, họ cũng vẫn gọi bạn là nhà tư bản độc ác.
Trong mắt những người này, tiền của những người giàu có đều không sạch sẽ, có được là do bóc lột người nghèo.
Còn có một số người khác đã không đợi thêm được nữa mà bắt đầu “ăn dưa”, chửi bới, giục giã sao còn chưa bắt đầu.
Ánh đèn sân khấu tập trung lại.
Tất cả các nhân viên đã sẵn sàng.
Người dẫn chương trình tỏ ra trầm mặc, như thể cuộc sống của cô ta đang rất khó khăn và u ám.
“Kính thưa quý vị.
Hôm nay là một chương trình truyền hình trực tiếp đặc biệt.”
“Trong khung hình có ba người lần lượt là…”
“Và những người họ muốn tố cáo chính là người thân của bọn họ….”
“Cố Vân Lệ 20 năm trước đã rời khỏi Cố gia.
Vì sao bà ấy có thể có được 90% cổ phần của tập đoàn Cố thị..”
“Cố Uyển Như, nắm lấy phần tài sản của Lập gia và tất cả các quỹ của tập đoàn Cố thị, thành lập nên tập đoàn Uyển Như.”
“Ông cụ có mái tóc bạc phơ này chính là người đã từng bước phát triển Cố gia đến cơ nghiệp ngày hôm nay.”
“Người ta đều nói, cha mẹ hiền lành thì con cái hiếu nghĩa.
Nhưng người con gái mà ông ta tốn bao công dưỡng dục lại là một người mang lòng dạ rắn độc…”
“Thân là ông ngoại, ông cụ tốt bụng này có thể nói là đã nuôi dưỡng Cố Uyển Như nên người.
Nhưng ai có thể ngờ được rằng, cuối cùng Cố Uyển Như lại lấy đi mọi thứ củaCố gia.”
“Ông cụ Cố, những năm cuối đời sẽ phải sống cuộc sống lưu lạc…”
Giọng của người dẫn chương trình uyển chuyển, tới nửa câu chuyện thì đột nhiên rơi lệ.
Giọng cô ta trầm xuống, rất truyền cảm.
Phần bình luận lúc trước rất yên ắng, giờ bắt đầu “dậy sóng”, đột nhiên rất nhiều bình luận xuất hiện.
“Mặt người dạ thú …”
“Không bằng cả con heo, con chó…”
“Tôi vẫn luôn tưởng rằng tập đoàn Uyển Như là một doanh nghiệp tốt.
Không ngờ rằng nó lại tệ như vậy.
Thật đáng xấu hổ!”
“Thật không biết xấu hổ là gì.
Đến ông của mình cũng không cần nữa….”
“…”
Người dẫn chương trình quay người lại, ra hiệu cho Cố Hiển: “Tiếp theo đây, chúng ta hãy nghe chân tướng sự việc từ người trong cuộc.
Còn những uẩn khúc gì chúng ta chưa được biết đến..”
Ánh đèn chiếu thẳng lên khuôn mặt của Cố Hiển.
Cố Hiển mang khuôn mặc đau khổ, nhìn Cố Hữu, cố nặn ra vài giọt nước mắt.
“Trải qua nỗ lực của nhiều thế hệ vậy mà tập đoàn Cố thị lại bước đến bước đường hôm nay.
Không phải vì làm ăn bất