Trong bệnh viện, Cố Hữu nằm trên giường bệnh, ánh mắt vô hồn, sắc mặt xám xịt.
Nằm giường bên cạnh là anh Tùng, sư phụ mà Lập Minh hay nhắc đến.
"Cậu Hồ, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.” Phía bên ngoài, bác sỹ chủ trị gật đầu chào.
Lập Minh chậm rãi gật đầu, ánh mắt u ám.
Cố Hữu bị như thế thì cứ coi như là anh ta đen đủi thôi.
Nhưng anh Tùng là người của anh ta.
Anh Tùng có thể coi là một cao thủ nhưng chưa đến mức được gọi là võ giả.
Chẳng lẽ Giang Hải là võ giả sao?
Gã con rể hờ này lại là võ giả sao, điều này làm sao có thể xảy ra chứ?
Không phải Cố Hữu nói hiểu Giang Hải lắm sao? Tên ngốc này nếu thật sự hiểu chuyện thì đã không mất hết cả 2 quả "trứng" rồi.
Cố Hiển loạng choạng khi nghe thấy những lời cuối cùng của bác sĩ, tai ông ù đi và đầu óc ông trở nên trống rỗng.
Quả “trứng” cuối cùng của Cố Hữu cũng bị đá hỏng luôn rồi, thế là hy vọng được ôm cháu nội của ông ta đã bị dập tắt hoàn toàn.
Cố Hiển trợn trừng hai mắt, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu Hồ, Cố Hữu chỉ vì Lập gia mà làm bao nhiêu việc như vậy.
Lập gia không thể không lo được."
Lập Minh cau mày, có chút không vừa lòng.
Nhưng vẫn nói: "Tập đoàn Uyển Như, Lập gia đã có dự tính.”
"Vậy tốt rồi.
Việc này tôi đã lo liệu xong cả rồi." Cố Hiển trầm giọng.
"Cố Uyển Như, cô dám làm hại con tôi, cô sẽ không được chết tử tế đâu."
"Vẫn còn Giang Hải..."
Trong phòng làm việc, Giang Hải hắt hơi 2 lần.
Vò đầu, trong đêm tân hôn Giang Hải đi loanh quanh ở ngoài cửa phòng cả đêm, không ngủ chút nào, giữa ban ngày mà vẫn không thể nào tỉnh táo được.
Chỗ bàn làm việc, Cố Uyển Như cũng ngáp.
Liếc nhìn Giang Hải, Cố Uyển Như hít một hơi thật sâu.
Tối hôm trước đã qua, vậy tối nay phải làm sao?
Bây giờ mối quan hệ giữa hai người đã chính thức được thiết lập, cho dù Giang Hải có muốn cô...
Giang Hải đứng sau lưng Cố Uyển Như, khéo léo xoa bóp cái cổ đang bị đau ê ẩm của cô.
Cố Uyển Như cảm động một hồi, Giang Hải cứ như vậy, âm thầm nhưng hết lòng.
Đối xử tốt và ngọt ngào với cô mà không chán ngấy cô.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn, cười e thẹn, trong lòng thầm nói: Giang Hải, ở bên cạnh anh luôn khiến người ta cảm thấy an toàn.
“Giang Hải, có phải em rất vô dụng không?” Giọng Uyển Như trầm xuống, lạc đi.
Các vật liệu xây dựng ở phía tây thành phố đều bị chặn đường vận chuyển, thậm chí cả Lập gia cũng đang để mắt tới tập đoàn Uyển Như.
Và tất cả những điều này, Cố Uyển Như không thể làm gì được.
Giang Hải cười: "Vợ à, em là người hay làm việc lớn.
Những chuyện nhỏ nhặt như ruồi này cứ để cho anh lo."
Hai tay Uyển Như buông thõng xuống, đôi bàn tay của Giang Hải cuối cùng cũng đặt xuống hông Uyển Như.
Cố Uyển Như bị siết chặt, và cô gần như đông cứng tại chỗ.
Giang Hải đang làm gì vậy? Còn đang trong văn phòng...
Ây da, xấu hổ chết đi được!
Ngay sau đó, Giang Hải đã đưa ra câu trả lời, từ phía sau ôm cô vào lòng.
"Bàn với em một chuyện!"
Cảm nhận cơ ngực vạm vỡ của Giang Hải.
Cố Uyển Như hỏi một cách vô thức: "Có chuyện gì vậy?"
"Chúng ta không đi hưởng tuần trăng mật sao?” Cố Uyển Như quá cổ hủ và quá nhút nhát.
Nếu thực sự muốn đưa mối quan hệ phát triển ở mức cao nhất, không gian tốt nhất là chính thế giới chỉ có hai người.
"Anh muốn đưa em đi du lịch, em muốn đi đâu?”
"Bây giờ công ty đang có quá nhiều việc..." hơi thở Cố Uyển Như có chút gấp gáp, Giang Hải ôm càng chặt hơn, ngay cả thở cũng có chút gượng gạo.
Giang Hải rất nhẹ nhàng xoay người Cố Uyển Như một chút, Cố Uyển Như trở nên căng thẳng hơn, suýt nữa cô đã hét lên thành tiếng, nhưng không dám cử động, nếu ai đó nghe thấy sẽ nghĩ gì?
"Giang Hải, anh đừng có mà làm bậy..."
Giọng Cố Uyển Như run run, giống như một cô gái đang bị bắt nạt.
Ngoài miệng thì nói đừng, nhưng cơ thể lại không hề cử động.
"Anh chính là muốn làm bậy đấy..."
Hai mắt Giang Hải rực sáng như sao, càng ngày càng gần, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên trán Cố Uyển Như
Hai người nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng huyền ảo.
Cố Uyển Như trở nên vô thức, gần như nín thở.
"Em...Anh..."
Ánh mắt của Giang Hải nhìn Uyển Như một cách si mê, từ năm năm trước, người phụ nữ này đã là người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh.
Hơn nữa, cả đời này, đây cũng là người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng anh.
"Khi em đang lo sợ, hãy nhắm mắt lại!"
Cố Uyển Như hoảng sợ nhắm mắt lại, cắn chặt môi, hơi nhíu mày, trông đáng yêu dễ thương hết sức, giống như đang mời gọi Giang Hải vậy.
Chẳng khác gì nói: Anh đến nhanh nào, nhanh chiếm lấy em đi...
Ngay khi môi chạm môi, Giang Hải còn chưa kịp nếm mùi vị ngọt ngào, Cố Uyển Như đã đẩy mạnh Giang Hải ra, đỏ bừng mặt lên.
Không, không được, sau này cô cũng không thể để Giang Hải tùy tiện chạm vào.
Nguy hiểm quá, trong văn phòng làm sao lại làm thế này được.
Tuy nhiên, sau khi đẩy anh ra, Cố Uyển Như lại cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng.
Lại cảm thấy tội lỗi.
Như hôm nay, mối quan hệ giữa hai người là vợ chồng chính thức.
Hơn nữa, Cố Uyển Như bất ngờ lại...!ôm ấp một vài mong chờ!
Vẫn còn chút dư vị của cảm giác vừa rồi.
Một tiếng chuông điện thoại đã kéo Cố Uyển Như trở về với thực tại.
Trả lời điện thoại, giọng nói gấp gáp của Cố Vân Lệ vang lên.
"Uyển Như, đã xảy ra chuyện rồi, ông nội con mất tích rồi."
"Cái gì?” Cố Uyển Như sững sờ.
Làm sao một người có tinh thần không bình thường lại có thể trốn mất được?
Cố Uyển Như hít vào một hơi: "Mẹ, có phải là do ông nội sợ người không? Ông trốn ở đâu? Mẹ hãy tìm xem."
“Không thể, chúng ta đã tìm rất lâu.” Cố Vân Lệ lo lắng kêu lên.
An ủi vài lời, Cố Uyển Như phải liên lạc với người phụ trách của viện dưỡng lão.
Sau khi điện thoại được kết nối, giọng điệu của Cố Uyển Như nhanh chóng chuyển từ nghi vấn sang tức giận.
"Y tá đặc biệt của các cô làm sao vậy? Người ngoài thản nhiên vào viện dưỡng lão đưa người đi, nhưng cô không biết."
"Nếu ông nội tôi có chuyện gì, ngày mai cô không cần đi làm nữa."
Cố Uyển Như hiếm khi nói những điều tàn nhẫn như vậy, nhưng vào lúc này, bất cứ ai cũng sẽ tức giận thôi.
Sau khi tắt máy, Cố Uyển Như nhìn Giang Hải: "Ông nội bị bắt đi.
Hẳn là...!bác cả."
"Cố Hiển?” Giang Hải sửng sốt, sau đó chế nhạo, Cố Hiển và Cố Hữu đã uống nhầm phải thuốc gì mà dám như vậy.
Họ đưa Cố Tùng đi để tỏ lòng hiếu thảo?
Không có ma nào tin vào điều đó.
Khuôn mặt Cố Uyển Như vẫn đỏ như vậy, nhưng vào lúc này cô đỏ mặt vì tức giận.
Trở về nhà, Cố Vân Lệ ngồi đó và lau nước mắt.
Cố Uyển Như an ủi: