“Từ từ đã.” Thất Hồn chạy nhanh theo, đứng ở trước mặt Lâm Viên Hàn.
“Tôi có thể giúp 2 người vào.”
Lâm Viên Hàn chậm chạp lắc đầu, đôi mắt đã trở nên mông lung rồi, tập đoàn Lâm thị xem ra sẽ bại trên tay ông ta rồi.
Thất Hồn lại nói: “Tôi còn có thể giúp ông được ngồi cùng bàn với ông cụ Diệp.”
Đôi mắt của Lâm Viên Hàn sáng rực lên, nhưng chỉ là trong chốc lát mà thôi.
“Không dễ dàng thế đâu, cảm tạ ơn cứu mạng của cậu, tấm lòng của cậu tôi xin nhận.”
“Ông cụ Diệp có gì mà chưa từng thấy chứ, những người chúc thọ ông ấy người nào không phải là những người thông minh nhưng lại khiêm tốn chứ.”
“Hơn nữa....”
“Hơn nữa ân tình này Lâm gia không thể trả nổi.”
“Không cần phải trả.” Giang Hải bước tới.
“Không cần trả ư?” Lâm Viên Hàn sửng sốt.
Lâm Đan cũng sửng sốt.
Thất Hồn nhìn Lâm Đan một cách kiên định, ánh mắt dịu dàng yêu thương.
Lâm Viên Hàn sửng sờ, sau đó lập tức kéo Lâm Đan về phía sau mình: “Mấy người muốn làm gì?”
Thất Hồn vội vàng nói: “Ông Lâm, ông hiểu lầm rồi.”
“Tôi chỉ muốn làm bạn với cô Mạnh mà thôi.”
Giang Hải gật đầu: “Chính là đơn giản như thế, bạn bè.”
Về phần là bạn gì, có thể đi được tới đâu thì phải xem Thất Hồn có bản lĩnh thế nào thôi.
“Không, xin cảm ơn ý tốt của mọi người.” Có thể nhìn thấy, Thất Hồn ưng ý Lâm Đan, ánh mắt kia, cũng đủ thẳng thắn rồi.
Làm một người cha, Lâm Viên Hàn thà đóng cửa doanh nghiệp của gia tộc còn hơn là phải đánh đổi bằng hạnh phúc của con gái mình.
“Cha...” Lâm Đan xấu hổ cúi thấp đầu “Con đồng ý.”
Giang Hải cười nhạt, Thất Hồn đỏ mặt, Lan Kiều bất lực lắc đầu.
Lâm Viên Hàn lại rất kinh ngạc.
“Cha, chúng ta nợ trước, đợi công ty hồi phục rồi chúng ta sẽ trả lại sau.” Lâm Đan nói ra suy nghĩ của mình.
Sau đó, nhìn Thất Hồn với ánh mắt dò xét.
Cô đúng là một cô gái thông minh, tài giỏi, biết cách tận dụng các tình huống.
Lúc này, cho dù cô nói lấy không trả thì Thất Hồn cũng sẽ chẳng có chút do dự nào.
Có người cha nào mà không hiểu con gái mình chứ, mẹ của Lâm Đan mất sớm, Lâm Viên Hàn rất hiểu con gái mình.
Việc này có thể hiểu là con bé không ghét Thất Hồn.
Giang Hải lấy một cái hộp vuông nhỏ đưa vào tay Thất Hồn, sau đó làm một vài động tác tay kỳ quái.
Ý của Giang Hải là, nếu không ôm được mỹ nhân về thì đừng quay về tìm tôi.
Nhưng gì Giang Hải có thể giúp cũng chỉ có nhiêu đó thôi.
Thất Hồn ngây ngốc một lúc, nhìn bóng lưng của Giang Hải, đôi mắt kiên quyết dần dần xuất hiện.
Thứ này không phải vật bình thường, vì mình mà Giang Hải lại lấy ra vật quý giá như thế.
Bút tích viết tay của người say rượu lần trước, là đan dược được luyện chế theo bí pháp, vật này không phải vật bình thường.
Mặc dù không thể giúp người chết sống lại, nhưng có thể giữ được tính mạng của người hấp hối mấy ngày không chết.
Nếu sử dụng thứ đồ này trên người ông cụ Diệp thì ít nhất cũng có thể khiến ông ấy sống thêm được năm năm nữa.
Đồ vật được đưa vào tay Lâm Đan: “Thứ này, là bảo vật vô giá.
Ít nhất có thể tiến vào hạng 3.”
“Aaa?” Lâm Đan há to miệng, kinh ngạc không nói nên lời.
Ánh mắt hơi hoài nghi.
“Thật sao?” Lâm Viên Hàn rất chi là kích động.
Nếu như vật này thật sự là bảo vật vô giá thì việc đứng đầu bảng danh sách những món quà chúc thọ cũng là điều rất có khả năng.
Quay về bên cạnh Giang Hải, Thất Hồn khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
Giang Hải âm thầm mắng một câu không có tiền đồ, đồ vật quý giá ấy tặng đi rồi, thế mà cũng chẳng xin được lấy cái số điện thoại.
Làm sao? Còn chờ con gái nhà người ta tự mình chủ động nữa à?
“Cậu còn bao lâu nữa?”
“Không tới một năm” Thất Hồn tạm dừng một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng mà tôi sẽ không đi.”
Đế vương chỉ là một tổ chức, sau năm năm cống hiến sẽ có một cơ hội lựa chọn, hoặc là đi hoặc là ở.
“Không theo đuổi được, thì cút cho tôi.”
Ở một nơi khác, Lâm Viên Hàn lo lắng trong lòng đặt chiếc hộp vuống nhỏ trước mặt một vài chuyên gia.
Cận thận như thể cầm trên tay là một miếng đậu phụ, chỉ cần rung nhẹ một cái thì có thể vỡ vụn ra vậy.
Sắc mặt của một người chuyên gia cổ quái, rất chi là hoài nghi Lâm Viên Hàn lại lấy một thứ hàng giả hoặc đồ rách nát nào ra.
Mở chiếc hộp vuông nhỏ ra, các chuyên gia liền ngửi thấy một mùi thơm, không tự chủ mà hít lấy vài hơi.
“Thuốc...!thuốc viên à?” Đây là những chuyên gia về di tích văn hóa và cổ vật, họ nào hiểu về thuốc chứ.
Cho dù có hiểu thì cũng chỉ là một số thứ bên ngoài, cơ bản mà thôi, thứ của lão say rượu kia thì có mấy người có thể hiểu được giá trị chứ.
“Đây...!đây là thứ gì đây?” Chuyên gia hỏi.
“Tôi...!tôi cũng không rõ...” Lâm Viên Hàn có chút ngại ngùng.
Lâm Đan lên tiếng: “Người kia....!người kia nói là thứ có thể tiến vào top 3.”
Giờ Lâm Đan mới nhớ ra, thế mà mình vẫn không biết tên của người thanh niên kia.
“Top 3 ư?” Sắc mặt chuyên gia có chút khinh thường: “Mùi hương bên trên là hương liệu à?”
Nói rồi ông ta giơ tay muốn chạm vào, muốn lấy một chút để nghiên cứu chi tiết hơn.
“Đừng động vào.” Lâm Viên Hàn lập tức ngăn lại.
Mặc dù có chút hoài nghi ở trong lòng, nhưng Thất Hồn chẳng có lý do gì mà đưa vật vô dụng cho mình cả.
Thật sự nếu là vật vô giá, nhỡ làm hư rồi thì làm sao mà đền được?
“Mấy người không hiểu thì tìm người hiểu tới để xem.”
Nói xong câu này thì Lâm Viên Hàn cầm cái hộp vuông nhỏ lên, xem như bảo bối ôm trong lòng bàn tay, làm cho mấy người chuyên gia sửng sốt nhìn.
Phúc Kim nheo mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp vuông, cong môi cười: “Thứ nho nhỏ này cũng có thể tiến vào top 3 được ư?”
“Lẽ nào tập đoàn Lâm thị sắp xong đời rồi à, những lời ngớ ngẩn ngốc nghếch như thế mà ông cũng tin?”
Cô nàng đi cùng gã vặn vẹo cơ thể trong vòng tay của Phúc Kim, cơ thể cọ xát vào cơ thể to đùng của Phúc Kim: “Đúng thế, một người vô tình gặp được ở trên đường phố sẽ đưa cho ông một bảo vật vô giá ư, chỉ có quỷ mới tin.”
“Cái này nếu có thể tiến vào top 3 thì những đồ vật của những người chúng tôi không phải là đứng thứ nhất ư?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Lâm Đan đỏ lên.
Không thể không thừa nhận,Phúc Kim nói không sai, nên lại không thể không nghi ngờ lời nói của Thất Hồn một lần nữa.
Lâm Viên Hàn cắn răng, mặc kệ, đồ cũng đã đưa ra rồi, làm sao cũng không được yếu thế.
“Tôi tin, cậu quản được à?” Sau đó, lại nói với chuyên gia: “Đây là thuốc, tìm một chuyên gia về cái này xem xét một chút không phải là biết rồi à?”
“Đúng là có người, chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.”
“Tôi thấy thật sư là điên rồ, vừa mới rồi còn muốn sống muốn chết.”
Những người xung quanh bàn tán ầm ĩ, đều không nghĩ thứ ở trong cái hộp nhỏ kia là thứ quý giá gì.
Lời nói của mọi người, đương nhiên là Thất Hồn đều nghe thấy, nhưng mà anh vẫn không nhúc nhích.
Giang Hải nói: “Còn không đi bảo vệ cho người phụ nữ của cậu đi à, đúng là đồ đầu gỗ, ngốc à?”
Thất Hồn xoay người bước đi, đứng bên cạnh Lâm Đan.
“Top 3, là tôi nói.” Thất