“Ông Hắc, ông đừng vội, cứ từ từ nói” Một người bước lên, cúi người nói.
Nói mãi mà mới nói có vài chữ thôi, tự bản thân Ông Hắc cũng phiền lắm rồi, đến cả nói chuyện còn khoa tay múa chân để ra dấu: “Cút...!cút...!cút....”
Lần này đại khái là có thể nghe hiểu được, nghe nói có người gây chuyện, vừa mới đuổi tới nơi đông người này nào biết được là chuyện gì chứ.
Ra dấu tay ngang dọc nhìn bảy tám người kia, nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước.
“Cút.”
Lần này chỉ có một chữ, nên mọi người hiểu được ngay lập tức.
Hít hai hơi thật sâu, vỗ vỗ ngực cho thuận khí.
Thế này mới có thể bình tĩnh lại được.
Chỉ vào những người bảo vệ đang nằm bẹp dưới đất không thể đứng dậy được kia nói: “Đưa...!đưa đi.”
Đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh khiến lòng người run rẩy.
Ông Hắc nhìn chằm chằm Thất Hồn, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Tửu quỷ, ở đâu rồi?”
“Không biết.” Thất Hồn nhẹ nhàng nói.
“Nếu là đồ vật của ông ta, xếp hạng cao tự nhiên cũng không phải là vấn đề gì.” Ông Hắc cuối cùng cũng nói được một cách lưu loát.
“Thứ này tới rất chi là đúng lúc, có thể để tôi đưa đi bây giờ luôn được không?”
Giọng nói lại trở nên hài hòa thân thiện hơn, hỏi một cách cực kì khách sáo.
Thất Hồn nhìn Lâm Đan bị dọa ngốc rồi nói: “Tôi đã tặng cho cô ấy rồi, cô ấy quyết định.”
“Hai người...!là...” Ông Hắc đánh giá hai người.
“Là bạn, bạn bè bình thường” Thất Hồn lại nói.
Ông Hắc suýt chút nữa thì không nói ra được bị sặc nước bọt mà chết.
Thuốc được luyện chế theo phương pháp của Tửu quỷ, có thể tặng cho một người bạn bình thường được sao?
Không thể không biết, nếu nói ra giá trị của loại thuốc này, không biết có bao nhiêu người sẵn sàng đổi vợ đổi con để lấy được.
Thật sự chỉ là một người bạn bình thường thôi ư? Ai mà tin được chứ.
Sắc mặt Lâm Viên Hàn hơi xấu, liếc mắt nhìn những người bảo vệ ở phía gần đó.
Lúc này, Lan Kiều bước lên phía trước, rất chi là cung kính chào hỏi Ông Hắc và nói ra tên của nhà mình.
“Thứ này là bạn của tôi tặng cho ông Lâm.”
“Ông Lâm muốn dùng thứ này để đổi một cơ hội.”
Ông Hắc nói: “Cơ hội gì, không cần tìm lão già chết tiệt kia, tìm tôi là được rồi.”
Đồng ý nhanh như thế.
Không ai dám nghi ngờ lời nói của Ông Hắc, trên mảnh đất phương Đông này, vẫn không có mấy người không dám nể mặt mũi của Ông Hắc.
Ai mà chẳng có lúc bị bệnh chứ, Ông Hắc tồn tại như lão tổ tổng của mọi nhà.
Lâm Viên Hàn vui mừng, kinh ngạc, lập tức nói: “Tôi muốn kêu gọi một chút đầu tư, còn có....”
“Đừng nói nhiều lời, đưa đồ cho tôi trước đi.”
Nói xong thì quay người, chỉ vào một người đứng ở gần đó: “Gì nhỉ, người kia, cậu lại đây.”
“Ông ta có yêu cầu gì, giao cho cậu xử lý.”
Không ai không tin lời nói của Ông Hắc, nhưng Thất Hồn vẫn chặn đường ông ta.
“Để đồ lại, khi nào làm xong rồi mới được đưa đi.”
“Cậu...” Ông Hắc sửng sốt.
Ông ta đành phải dừng bước chân: “Nói đi, cần bao nhiêu tiền? Cần dự án nào?”
Lâm Viên Hàn tiến lên phía trước, thấp giọng nói vài câu.
Ông Hắc trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi nhớ rồi.”
Lâm Viên Hàn cũng không tiện nói thêm điều gì, nhưng mà Thất Hồn vẫn không nhường đường.
“Ôi chao, cái cậu nhóc này.” Ông Hắc coi như là phục rồi, ông ta vẫn không dám đắc tội Thất Hồn.
Ai mà biết được quan hệ giữa Thất Hồn với Tửu quỷ là gì chứ.
Lan Kiều mỉm cười: “Ông Hắc, tôi có ý này xem có được không nhé?”
Ông Hắc uhm một tiếng.
Lan Kiều nói: “Chúng tôi tin tưởng Ông Hắc, nếu đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được.”
“Nhưng mà, tôi có một đề nghị này.
Hãy để bạn của tôi với ông Lâm và ông cụ Diệp ngồi cùng một bàn với nhau.”
“Ông xem, thế có được không?”
Ông Hắc thế mà lại không trả lời: “Chỗ ngồi, tôi chỉ có thể sắp xếp cho một người được thôi, các người tự quyết định đi.”
Thất Hồn lạnh nhạt nói: “Thế thì để ông Lâm đi.”
Giang Hải muốn ngồi ở chỗ kia thì chẳng có người nào có thể ngăn cản được, hơn nữa, với thân phận là Đế vương thì tùy tiện lấy ra một chút đồ nào đó cũng đủ làm cho Diệp gia phải quỳ xuống rồi.
“Cảm ơn.” Lâm Đan thấp giọng nói cảm ơn.
Thất Hồn chẳng nói gì, quay người rời đi.
“Khoan đã....”
Cô gọi Thất Hồn đứng lại, hỏi: “Tôi còn chưa biết anh tên là gì, còn có....”
“Tôi là Thất Hồn, là một đứa trẻ mồ côi.” Thất Hồn đi về phía Giang Hải.
Lan Kiều ở bên cạnh suýt chút nữa thì ngất lăn ra rồi, đúng là đầu gỗ, còn không bằng một cục đá.
Lâm Đan đã đủ chủ động rồi, còn không nhân cơ hội này mà xúc tiến thêm đi?
Nếu như Thất Hồn được bằng một nửa của Giang Hải thôi thì bây giờ có thể vào động phòng luôn rồi ấy chứ.
Giang Hải cũng suýt nữa thì chết vì tức, nhưng chỉ biết lắc đầu mà thôi, những kĩ năng sống như dũng cảm, tỉ mỉ, mặt dày thật sự là không phải ai cũng nắm được.
“Thật sự là quá ngốc.”
Thất Hồn còn cái: “Tôi không ngốc.”
“Thành phố Giang Tư có bao nhiêu dự án tốt? Thế mà lại đẩy hết cho người khác, còn nói không ngốc à?”
“Tập đoàn Uyển Như có bao nhiêu kĩ thuật tiên tiến, tùy tiện chọn một cái cũng có thể khiến cho một doanh nghiệp bay lên.
Cậu nói cậu có ngốc không?”
“Cô ta cần tiền, cậu không thể đưa à? Cho dù là tặng quà tặng cũng được, thế này còn chưa đủ ngốc à?”
Sắc mặt Thất Hồn trở nên khó coi, lời nói của Giang Hải, từng câu từng chữ như chọc vào lòng anh ta.
Nhưng mà có ai bán thuốc hối hận đâu cơ chứ.
Đám người bước vào thì Giang Hải lại bị chặn lại.
“Thưa anh, anh không cò quà sinh nhật à?”
“Không có thì không được vào à?”
Sắc mặt Lan Kiều đột nhiên thay đổi, Giang Hải muốn làm gì đây, muốn tạo sự khác biệt ư?
Anh đến chúc thọ, mà có thể đến tay không ư?
May là ở trong túi vẫn có chút đồ lúc trước, mỉm cười bước lên phía trước muốn lấy ra.
Nhưng Giang Hải lại kéo Lan Kiều ra phía sau, cười lạnh nói: “Tôi từng nói rồi, việc của tôi thì tự tôi giải quyết.”
Lúc này, sắc mặt mấy người bảo vệ cuối cùng cũng có chút không dễ nhìn rồi.
Lại gây sự, chắc chắn sẽ gọi bảo vệ ném người ra ngoài.
Giang Hải chậm rãi lấy ra một chiếc dây chuyền, lắc lắc nhẹ trước mặt người kiểm tra an ninh.
“Dựa vào thứ này, có thể vào được không?”
Cổ họng người kiểm tra an ninh cuộn lại, khuôn mặt mang theo vẻ nghi ngờ.
Mặt dây chuyền ngôi sao Đại Diên này, mặc dù chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng lại là đồ trang sức mà mỗi người trong Diệp gia đều phải đeo.
Sợi dây chuyền này có kí hiệu của Diệp gia, dại diện cho Diệp gia.
Người kiểm tra an ninh có chút không hiểu rõ ý của Giang Hải là gì.
Muốn nói mình là người Diệp gia ư?
Hay là có mối quan hệ tâm đầu ý hợp với người nào của Diệp gia?
Giang Hải nói: “Cái này là của Diệp Thụy Nguyệt tặng cho tôi, cũng bảo tôi có thể dựa vào vật này để vào.”
“Nếu như mọi người còn nghi ngờ, thì đi hỏi là được, tôi đợi ở đây cũng được.”
Diệp Thụy Nguyệt là đứa cháu gái nhỏ tuổi nhất của ông cụ Diệp, ông cụ vô cùng yêu chiều Diệp Thụy Nguyệt.
Dây chuyền là vật ở trên người mình, ai cũng không nghe nói người Diệp gia sẽ tặng vật này cho người ta.
Sắc mặt người kiểm tra an ninh có chút do dự, hỏi thế nào được chứ.
Nếu thật sự đi hỏi thì sợ làm chậm trễ các vị khách quý, nếu không hỏi thì lại sợ Giang Hải là kẻ lừa đảo.
Nếu như Giang Hải là