Đế vương, có sứ mệnh bảo vệ Phương Đông, không quan tâm tới sự thay đổi của tầng lớp thống trị.
Nhưng, ranh giới lãnh thổ là điểm mấu chốt cuối cùng.
Nếu có xâm phạm, Đế vương chắc chắn sẽ hỗ trợ.
Nhưng từ xưa tới nay, sự hy sinh của Đế vương chưa bao giờ cần được ghi nhận.
Hoàn toàn không để ý tới những hư danh là tiếng thơm muôn đời hay tiếng xấu muôn thuở.
Đế vương, không thừa nhận những việc đã từng làm, cũng chưa từng giải thích bất cứ chuyện gì.
Chuyện ta ta làm, tự có ông trời nhìn thấy.
Ngài Lục Nhị thấp giọng nói: “Lẽ nào lại muốn tôi gọi anh là Thiên! ở đây.
”
Giang Hải cười nói: “Tôi không muốn giành sự nổi bật của ai cả.
”
Anh ta lại nói: “Tôi lại thấy, lần này anh Giang tới là muốn được nổi bật đấy.
”
Nói tới đây, Giang Hải ra dấu muốn đi tới vườn hoa ngồi một lát.
Giang Hải hỏi: “Anh Lục Nhị tìm tôi, chắc có việc gì muốn nói rồi?”
Phương Mỹ Kỳ lại nói lời cảm ơn: “Nếu không phải những vật tư kia của anh Giang thì e là bây giờ tôi không đứng được ở đây rồi.
”
Tuy chỉ là một hành động hời hợt nhưng lại chính là ơn cứu mạng.
Giang Hải lắc đầu: “Cô Phương thật sự là rất biết nói đùa đấy.
”
Bàn tay của Lan Kiều nắm chặt lại, nội dung nói chuyện của họ lại một lần nữa làm mới những nhận thức của cô ta với Giang Hải.
Anh vậy mà lại từng cứu mạng của Phương Mỹ Kỳ, em gái của Ngài Lục Nhị.
Không cần biết Giang Hải có nhận hay không, lời cảm ơn cũng đã nói ra rồi, ân tình to lớn như trời này Lục Nhị vẫn luôn ghi nhớ.
Người của Thiên Lương không thích lằng nhằng.
Ngài Lục Nhị lại nói: “Anh Giang, nghe nói trên tay anh có mấy dự án kĩ thuật mà chúng tôi cần!.
”
Giang Hải cười, đưa mắt nhìn Phương Mỹ Kỳ, trong ánh mắt hàm chưa ẩn ý sâu sa: “Tôi là người làm ăn, chỉ cần giá tiền phù hợp thôi.
”
Phương Mỹ Kỳ hơi giật mình, đôi mắt xinh đẹp lóe lên, không khỏi có chút thất thần nhìn Giang Hải, sau đó mím môi nở nụ cười.
Thân phận của Giang Hải, có loại con gái nào mà anh chưa từng thấy chứ, làm sao có thể dễ dàng để ý đến mình được cơ chứu.
Bình tĩnh như thế, mới có thể làm Đế vương được.
Nghĩ đi nghĩ lại thì mới hiểu ra, Giang Hải đang thăm dò phản ứng của bọn họ.
“Anh Giang, anh thật lợi hại.
”
Nụ cười của tiên nữ, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp vô ngần, không thể kháng cự.
Vẻ đẹp của Lan Kiều cũng tính là tuyệt sắc, nhưng khi so sánh thì cũng chỉ là sắc đẹp tục trần, mà vẻ đẹp của Phương Mỹ Kỳ, thì không nên tồn tại với thời đại phồn hoa hỗn loạn này.
Có thể nhìn thấy sự hiên ngang mạnh mẽ, lão luyện giàu kinh nghiệm từ trong vẻ đẹp của cô ấy.
Đây chính là một đóa tuyết liên có gai không thể nào đùa được.
“Nói như vậy là cô Phương đã đồng ý rồi?” Giang Hải cười nói đùa.
Phương Mỹ Kỳ giả vờ không hiểu: “Tôi đồng ý điều gì?”
Lúc này, một tiếng reo mừng rỡ cắt đứt cuộc nói chuyện của mấy người bọn họ, giọng nói run run.
“Anh!.
”
“Anh Giang!.
”
“Thật sự là anh!.
.
”
“Không ngờ anh lại tới thành phố Hải Hà.
”
Là một viên ngọc quý trên tay người Diệp gia, nếu muốn biết Giang Hải là ai thì là chuyện dễ như trở bàn tay.
Giọng nói của Diệp Thụy Nguyệt như âm thanh của thiên nhiên, nghe rất dễ chịu, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại có chút xanh xao.
Với hoàn cảnh gia đình giàu có, không hề có phiền não trong cuộc sống, Diệp Thụy Nguyệt giống như một dòng suối trên núi chưa từng bị ô nhiễm, rất trong sáng.
Nghe thấy tiếng reo vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ kia, ánh mắt của những người xung quanh nhao nhao tập hợp nhìn sang.
Bất chợt quay lại nhìn, vẻ mặt khác lạ.
Giang Hải ngẩng đầu, sau vài giây im lặng thì mỉm cười.
Diệp Thụy Nguyệt mặc một bộ Hán phục bằng lụa, vẻ đẹp nữ tính được phô diễn một cách trọn vẹn.
Đôi mắt như làn nước mùa thu, hàng mày đẹp như tranh vẽ.
Bàn tay như ngọc ngà đang giơ ra kia như màu sắc tinh khiết của ngọc trắng sáng lấp lánh.
Có một mùi hương thoang thoảng còn thơm hơn cả hoa hồng chui vào mũi của Giang Hải, không khỏi khiến Giang Hải nghĩ tới từng chi tiết trong lần gặp mặt đầu tiên của hai người.
Quả là khiến người ta khó quên.
Đây là một cô gái khiến người khác không dễ quên, lại không phải chỉ vì sắc đẹp.
“Cô Diệp, xin chào.
”
Giang Hải đứng dậy, bước tới chào đón Diệp Thụy Nguyệt.
Diệp Thụy Nguyệt ngây người nhìn chằm chằm Giang Hải, sắc mặt xanh xao hiện lên sự vui mừng bất ngờ.
Đôi mắt dịu dàng như làn nước mùa thu, mang theo một chút xấu hổ, sự kinh ngạc, vui mừng không hề giữ lại được mà đều thể hiện hết lên trên khuôn mặt.
“Thật không ngờ, tôi có thế gặp anh ở nhà mình.
” Diệp Thụy Nguyệt khẽ che môi cười, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp kia tràn đầy ý cười.
Lúc này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Có rất nhiều người có mặt cũng biết Diệp Thụy Nguyệt, mà những người này, không chỉ bởi vì sắc đẹp của Diệp Thụy Nguyệt, mà còn có gia thế cao như núi của cô nữa.
Viên ngọc quý trên tay Diệp gia.
Rất nhiều người không biết rõ, chỉ là thấy tò mò, người thanh niên nhìn cực kì bình thường này rốt cuộc là ai?
Từ khi Giang Hải xuất hiện đã liên tiếp xảy ra một số chuyện kì lạ mà sống lâu mới thấy.
Không cần biết là Ông Hắc, hay là Ngài Lục Nhị, dường như đều đối xử khá đặc biệt với người thanh niên này.
Mà lúc này, Diệp Thụy Nguyệt lại bước tới nói chuyện với anh ta.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này, chẳng lẽ đã động lòng rồi?
Làm sao có thể chứ.
Tuyệt đối không thể.
Mọi người thà tin rằng mặt của mình bị mù còn hơn.
Ở Phương Đông này, có thể có bao nhiêu người xứng được với Diệp Thụy Nguyệt chứ.
Phương Mỹ Kỳ cũng có chút bất ngờ, tự hỏi một người rất ít khi ra ngoài là Diệp Thụy Nguyệt làm sao có thể quen biết với Đế vương được, hơn nữa hai người này dường như còn có mối quan hệ không thể giải thích rõ được.
Người càng kinh ngạc hơn nữa đó chính là Lan Kiều.
Lúc đầu thì sợ Giang Hải sẽ gây chuyện, sau cùng thì lại kinh ngạc bởi thực lực của Giang Hải.
Còn chưa hoàn hồn trước sự lịch thiệp của Ngài Lục Nhị thì tới cô chủ Diệp gia lại đi tới.
Giang Hải, rốt cuộc là ai?
Vốn cho rằng càng nhìn càng rõ ràng, không nhờ tới thành phố Hải Hà, Lan Kiều càng rối loạn, càng không hiểu nổi rồi.
Nhưng có một điều cô ta có thể khẳng định, Giang Hải chắc chắn không hề đơn giản như những gì thể hiện ở bên ngoài.
Người ở rể, chẳng qua chỉ là thân phận để che giấu tai mắt mà thôi.
Lan Kiều cắn chặt môi, thề rằng từ giây phút này trở đi nhất định sẽ đưa Lan gia núp dưới bóng cây cổ thụ là Giang Hải này.
Cô ta khẽ nắm chặt hai bàn tay ngọc ngà như đang thể hiện quyết tâm.
Nói khách sáo mấy câu, vừa mới ngồi xuống thì Ngài Lục Nhị và Phương Mỹ Kỳ đã nói: “Mọi người cứ nói chuyện đi, chúng tôi còn có chút việc.
”
Đây là không muốn ở lại làm bóng đèn nữa đây.
Tâm trạng của Diệp Thụy Nguyệt như thế nào, toàn bộ đều đã viết hết lên trên mặt cả rồi.
Mặc dù bọn họ cảm thấy kinh ngạc vì cô gái được ví là con cưng của ông trời như Diệp Thụy Nguyệt sao lại có thể có tình cảm với một người như cỏ cây hoang dã là Giang Hải được, nhưng mọi người đều không nói gì, cũng sẽ không có người nào nói toạc ra cả.
Lan Kiều ngây ngốc đứng ở bên cạnh, không biết nên làm thế nào.
Ngài Lục Nhị từ khi bước tới cũng mới chỉ nhìn Lan Kiều một lần mà thôi.
Ở thành phố Giang Tư, Lan gia có thể coi thường tất cả không nể nang gì ai, nhưng ở thành phố Hải Hà, nhất là trong lễ mừng thọ một trăm tuổi của ông cụ Diệp này, tới tư cách để người ta nhìn thẳng cũng chẳng có.
Có thể đi theo bên cạnh Giang Hải đã là phúc của cô ta rồi.
Mà lúc này, đương nhiên là Diệp Thụy Nguyệt không thích bị người khác làm phiền rồi.
Nhưng nếu cứ đi như thế thì cô ta lại không cam tâm, sẽ