Định Đàm Công xuất hiện trong Định Tự không mang mấy vẻ mặt tươi sáng.
Chỉ vì chút chuyện liên quan đến Nhược Thuỷ mà hắn đau đầu cả ngày không có thời gian nghỉ ngơi.
Cả ngày hôm nay phòng kế hoạch không những bị Định Đạt Khang mắng mỏ mà cả những kế hoạch hiện tại cũng không vừa ý hoàn thành theo kế hoạch.
Bà cụ Định thấy đứa cháu bản thân yêu thương hôm nay không tươi cười thì thêm lo lắng:
“Ở công ty có chuyện gì sao?”
Định Đàm Công thu lại gương mặt còn phụng phịu khi nãy, đáy mắt hiện lên phần bất an không thành lời mà nức nở:
“Bà nội! Ở công ty có người bắt nạt cháu của bà!”
“Ai dám? Bọn chúng không biết cháu là ai sao? Thành tích đứng đầu công ty cũng không thèm nhắc đến.
Lại kế tiếp là cháu trai trưởng nhà họ Định này.
“Không phải chú Đạt Khang mắng cháu thì còn ai dám vào đây cơ chứ? Chỉ vì việc Công ty Nhược Thuỷ đang ngâm vốn trong nguyên vật liệu, định đưa ra yêu sách mà đổ tất cả mọi chuyện nên đầu cháu.”
Bà cụ Định nghe câu này, đáy mắt có phần nóng lên.
Bà cho nhị phòng trực tiếp quản lý công ty, nắm vững mọi chuyện trong lòng tay không phải để đối đầu với huyết thống như thế này.
Nếu không phải vì đám cổ đông suy tính bà yêu thương Định Đàm Công quá mức, sợ rằng mọi chuyện trong tay đại phòng khó tránh làm chuyện khuất tất sau lưng.
“Nó lại dám làm như vậy? Lát nữa nhị phòng về đây, bà sẽ khi ểntrách nó cho cháu.
Dám động tới Đàm Công của bà?”
Định Đàm Minh từ bên ngoài trở về, vừa hay thấy cảnh này cũng không nhìn lọt mắt:
“Chuyện công ty không phải chỉ một mình chú hai có lỗi.
Là nguyên do chủ yếu từ Đàm Công.
Bà đừng quá mức chiều chuộng nó đến sinh hư.”
Bà cụ Định hừ nhạt một tiếng không đặt người đang nói vào đáy mắt, nụ cười bâng quơ:
“Đúng là Định Tự này thứ gì cũng mang vào được.
Hết mang một thằng cháu rể ăn không ngồi rồi, lại xuất hiện một tên ăn cháo đá bát.
Không biết sau này còn giống nào nữa?”
Định Đàm Công vén lấy tay áo, càng tỏ thân thiết:
“Bà nội! Chắc là do cháu sai, không thể đảm đương nổi những vị trí quan trọng trong công ty.
Chuyện Bất động sản Nhược Thuỷ từ chối nguyên vật liệu tạm thời cũng có thể là do cháu.”
“Phòng kế hoạch thì có quan hệ gì với chuyện này? Định Đạt Khang? Nhị phòng đúng là ức hiếp cháu quá đáng mà.”
Định Đàm Minh vì nghe thấy câu chuyện trước mặt mới có thể tin nổi Định Đàm Công cũng là một đóa bạch liên hoa vô tội.
Nếu hình ảnh một tên nam nhân dáng vẻ đầu đội trời chân đạp đất lại rúc vào lòng bà nội kể khổ truyền ra ngoài thật đúng mất mặt.
Nhưng chuyện này, vốn dĩ phần sai là ở Định Đàm Công.
Nhưng hiện tại không có chứng cứ, không thể nói toẹt ra chuyện nguyên vật liệu có vấn đề và đổ mọi tội lỗi lên đầu đại phòng.
Định Đàm Công về đến phòng khẽ thở dài một hơi.
Bên ngoài thấy hắn về cũng chạy lại.
Chăn hắn đứng trước cửa, nhanh chóng dùng khuôn mặt u ám đóng sầm cánh cửa sau lưng:
“Thế nào rồi? Bà nội đã biết chuyện chưa?”
Định Đàm Công rót lên ly nước, từ từ một hơi uống cạn.
“Với tính cách của bà nội, công thêm sự thiên vị kia thì giờ cho dù nhị phòng hay tứ phòng có hợp lực liên thủ cũng không thể nào đổ tội nên đầu cha con mình.”
Tứ phòng một chút lo lắng cũng không có.
Nhưng nhị phòng đúng là phải giải quyết từ chỗ bà nội.
Chỉ khi có được lòng yêu mến kia mới là chỗ dựa vững chắc.
Định Đạt Mỗ thở nhẹ một hơi dài.
“Vậy tiếp theo, lên làm thế nào?”
“Chuyện này có gì cần bàn bạc? Cứ như mọi lần mà giải quyết.
Chia cho tam phòng một ít, số còn lại ai làm nhiều hơn đương nhiên được hưởng.”
“Nhưng tự nhiên Nhược Thuỷ dừng nhận nguyên vật liệu, không phải bọn họ đã biết được chuyện gì đấy chứ?”
Định Đàm Công nhếch cao khoé miệng hừ một tiếng lạnh:
“Biết làm sao được? Chuyện này đến bên giám định con cũng dàn xếp ổn thoả.
Lại nghe Bạch Ưng Phúc nói người Chủ Tịch kia chỉ là hạng xoàng, là tay ngang được cân nhắc.
Cần gì để ý?”
Đúng vậy!
Kế hoạch của đại phòng ổn định như vậy, không chút kẽ